Mười ba năm quên lãng giống như một tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng Tô Nhược khiến cô không tài nào thở nổi. Suốt mấy ngày liền, cô cứ không ngừng nghĩ đến quãng thời gian bị mất trí nhớ rồi tự dằn vặt chính bản thân mình.
Trong khi Lục Minh Trạch hôn mê từ ngày này qua tháng nọ thì cô lại vui vẻ bước vào đại học và hẹn hò với Tiêu Thần. Khi anh kiên cường chiến đấu giành giật lấy sự sống và trải qua quá trình vật lý trị liệu đầy đau đớn thì cô đang học thạc sĩ và tiếp tục ở bên Tiêu Thần. Khi anh có đủ năng lực quay về tìm cô, câu trả lời mà anh nhận được là cô đã hoàn toàn quên mất anh, chính miệng cô nói cho anh biết cô yêu người khác 5 năm, cô không thể yêu anh được nữa.
Tô Nhược thật sự không biết nên đối diện với Lục Minh Trạch như thế nào. Cô âm thầm che giấu tâm trạng của mình, cho đến một buổi tối, chỉ vì không mở được nắp chai nước mà cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng dưng bột phát.
Nghe tiếng khóc lớn của vợ, Lục Minh Trạch chạy từ phòng khách vào bếp, hoảng hốt hỏi: “Bà xã, em bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhược cứ nức nở mãi không đáp khiến anh càng bối rối hơn, lại quan sát thấy cô siết chặt chai nước trong tay, nước mắt giàn giụa, Lục Minh Trạch hỏi: “Hay là em không thích uống cái này à? Anh mua cho em cái khác nhé?”
Tô Nhược lắc đầu, nghẹn ngào nắm lấy góc áo của anh: “Minh Trạch, tại sao anh không nói cho em biết chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi? Sao không nói chính anh đã bất chấp tính mạng để cứu em trong trận sạt lở? Sao không nói anh nằm hôn mê trong bệnh viện nhiều năm trời? Tại sao anh lại không nói với em chứ?”
Lục Minh Trạch hơi sửng sốt một chút, yết hầu của anh khẽ chuyển động. Nhưng chỉ một giây sau, anh bình tĩnh lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng giải thích: “Anh nói với em những chuyện đó để làm gì? Để em cảm thấy tội lỗi và thương hại anh? Để dùng đạo đức trói buộc cuộc sống của em hay sao?”
“Em nói mình có một mối tình chưa thể buông bỏ, anh cũng không thể buông bỏ được em. Anh thật sự muốn trong tim em có anh, chỉ có một mình anh thôi. Đôi lúc anh vẫn ghen tỵ với hắn ta, tự hỏi vì sao em lại yêu hắn nhiều như vậy? Em nói muốn kết hôn với một người không yêu em, anh chỉ đành nói anh đã yêu người khác, kiên nhẫn chờ đợi em quên đi hắn và từ từ chấp nhận anh.”
“Tô Nhược, mỗi khi đối diện với em, lý trí của anh hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào.”
****************
Tỉnh dậy sau giấc ngủ kéo dài đằng đẵng, ký ức dừng lại năm 18 tuổi, tôi tự hỏi thế giới bên ngoài đã thay đổi như thế nào? Tô Nhược bây giờ như thế nào?
Thật muốn ngay lập tức đi tìm cô ấy nhưng mà tôi không thể. Nằm liệt giường ba năm, cơ thể và chức năng vận động của tôi bị hủy hoại nghiêm trọng. Tôi phải bắt đầu lại mọi thứ như một đứa trẻ. Chập chững tập đi. Học cách cầm nắm. Tiếp thu những thông tin mà bản thân đã bỏ lỡ trong ngần ấy năm.
Sau mười tám tháng vật lý trị liệu, cuối cùng tôi cũng đủ sức trở về gặp cô ấy. Tôi đứng đợi trước cổng trường đại học của Tô Nhược, mới biết cô ấy đã có bạn trai rồi.
Tôi trông thấy bọn họ hôn nhau dưới bóng mát của cây ngô đồng, cô ấy thẹn thùng, trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Cơn gió vô tình thổi qua lạnh đến lạ thường. Trái tim thật sự rất đau.
Tôi đấu tranh nội tâm rất lâu trước khi quyết định rời đi. Nếu Tô Nhược đang được vui vẻ thì tôi cũng không nên xuất hiện trước mặt cô ấy làm gì nữa.
Tôi đã dặn lòng sẽ không quan tâm đến cuộc sống riêng của cô ấy nhưng vào ngày ba mẹ thúc giục tôi lấy vợ, tôi lại tò mò muốn biết cô ấy đã kết hôn hay chưa.
Bọn họ vậy mà chia tay rồi. Tôi không khỏi có chút mừng rỡ, dường như ông trời đã nhìn thấu nguyện vọng xấu xa mà tôi âm thầm giấu kín.
Trước ngày xem mắt, tôi kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Tô Nhược năm 30 tuổi vẫn là một cô gái xinh đẹp nhưng trong mắt đã không còn thứ ánh sáng lấp lánh của thời niên thiếu. Rốt cuộc thì hắn ta đã khiến em tổn thương đến nhường nào?
Tô Nhược muốn hôn nhân giữa chúng tôi chỉ mang tính hình thức để đối phó với gia đình hai bên, tôi nghe vậy liền có chút bất mãn. Ai mà thèm kết hôn hình thức với em chứ?
Nhưng mà tôi vẫn chấp nhận, ngộ nhỡ cô ấy đổi ý thì tôi có hối hận cũng không kịp. Cứ nắm lấy danh phận trước đã, những chuyện khác từ từ hẵng tính.
Tôi vẫn luôn tôn trọng cảm xúc của cô ấy, không muốn làm cô ấy khó xử. Mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, đều sẽ do cô ấy quyết định.
Một năm sống chung nhà với Tô Nhược như hai người bạn thân, tôi thật sự rất vui vẻ nhưng vẫn tham lam cảm thấy chưa đủ. Che giấu tình cảm thật sự rất khó chịu, ngay cả câu nói yêu cô ấy mà tôi cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Buổi sáng kỷ niệm một năm ngày cưới, tôi bất ngờ gặp tai nạn giao thông. Lúc tỉnh dậy trong bệnh viện, đột nhiên không muốn giả vờ nữa, tôi dụi người vào cánh tay của cô ấy, vừa như ra lệnh, lại vừa như làm nũng: "Bà xã, anh khó chịu quá, ôm anh một chút đi."