Người kia xua tay ngắt lời :
- Chu huynh! Trước mặt ta hà tất Chu huynh phải khách sáo?
Vị tiểu ca này anh hoa tụ liễm, tất là một cao thủ võ lâm. Chu ca cứ nói thực đi.
Thánh Thủ thư sinh giật mình. Y không ngờ Du tham tướng nói huỵch toẹt chân tướng Triệu Tử Nguyên. Hồi lâu y ấp úng mà không biết nói gì.
Triệu Tử Nguyên chấp tay nói :
- Tiểu tử xin bái kiếm Tham tướng.
Dứt lời chàng lạy xuống, Du tham tướng cười khanh khách nói :
- Bạn hữu võ lâm cần có anh hùng bản sắc. Triệu tiểu ca bất tất phải đa lễ.
Tiểu ca có điều chi chỉ giáo xin nói thẳng ra.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm khâm phục, miệng đáp :
- Tham tướng đã khám phá lai lịch tiểu nhân. Vậy xin nói thực: đêm nay tiểu nhân vừa đến phủ Ngụy thiên tuế, vô tình phát giác một điều bí mật.
Du tham tướng động tâm hỏi :
- Điều chi bí mật?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Ngụy Tôn Hiền vì mục đích hãm hại Thủ phụ đã yêu cầu một vị quan họ Trình lấy khẩu cung lão nhân gia và hạn định trong ba ngày phải có tờ thú tội...
Du tham tướng biến sắc ngắt lời :
- Trình đại nhân ư? Đó là Trình Khâm. Y vốn là người ngay thẳng, sao lại về phe với Ngụy Tôn Hiền? Vụ này thật khó hiểu.
Thánh Thủ thư sinh liếc mắt ngó Triệu Tử Nguyên nói :
- Du huynh vốn người trung nghĩa và nay chịu khuất thân dưới kẻ khác chẳng qua là chiếu cố cho Thủ phụ. Nếu không thế, Du huynh đã cáo bịnh về quê rồi.
Du tham tướng cười nói :
- Cái đó cũng có lý, nhưng...
Thánh Thủ thư sinh ngắt lời :
- Xin Du huynh cứ nói thẳng ra.
Du tham tướng vẻ mặt nghiêm nghị hỏi :
- Đêm nay hai vị đến đây chỉ vì mục đích đó thôi ư?
Triệu Tử Nguyên ngẫm nghĩ rồi đáp :
- Bọn tiểu tử quả còn có mục đích khác.
Du tham tướng hỏi :
- Phải chăng các vị muốn cứu Thủ phụ đem ra?
Triệu Tử Nguyên và Thánh Thủ thư sinh cùng sửng sốt, đành thản nhiên thừa nhận đáp :
- Đúng thế!
Du tham tướng thở dài nói :
- Hai vị hành động như vậy là quá lỗ mãng.
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị đáp :
- Tiểu tử chỉ sợ làm liên lụy đến tiền trình của đại nhân, nhưng thực ra đã tính toán cả rồi.
Du tham tướng hỏi :
- Các vị thử nói nghe coi.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Bọn tiểu tử đêm nay đến kiếm Tham tướng đại nhân chỉ sợ làm liên lụy đến ngài.
Du tham tướng gật đầu nói :
- Đúng lắm! Đúng lắm! Thực ra lão phu không sợ liên lụy, chỉ vì sự việc phát sinh đột ngột, khiến lão phu không kịp chuẩn bị.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Tiểu tử đã nghĩ ra một kế, chẳng hiểu có dùng được chăng?
Du tham tướng nói :
- Tiểu ca thử nói nghe.
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị hỏi :
- Giả tỷ bọn tiểu tử điểm vào đại huyệt trong mình Tham tướng rồi hãy hành động, đại nhân có lượng giải cho không?
Du tham tướng trầm ngâm hỏi lại :
- Tiểu ca tự tin làm như vậy được chăng?
Thánh Thủ thư sinh xen vào :
- Triệu huynh tuy nhỏ tuổi mà võ công đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Đêm nay y đã từng vào phủ Ngụy Tôn Hiền, mới thi triển một động tác đã làm cho Tổng quản Cẩm y vệ bở vía phải bỏ chạy.
Du tham tướng động dung hỏi :
- Có chuyện đó thật ư?
Triệu Tử Nguyên biết lúc này không thể khách khí được nữa, liền thừa nhận :
- Sự thực là như vậy.
Du tham tướng chắp tay nói :
- Tiểu ca! Tiểu ca còn nhỏ tuổi mà thân thủ đã đến trình độ này thật là hiếm lắm! Nhưng theo chỗ lão phu biết thì hành động của tiểu ca cùng Chu huynh đêm nay e rằng cũng uổng phí tâm cơ.
Thánh Thủ thư sinh hỏi :
- Tiểu đệ không hiểu Du huynh nói vậy là nghĩa làm sao?
Du tham tướng đáp :
- Thủ phụ một lòng trung nghĩa, nhất định không chịu theo hai vị làm việc đại nghịch bất đạo.
Thánh Thủ thư sinh nói :
- Du huynh cứ yên lòng. Bọn tiểu đệ đã nghĩ biện pháp ứng phó.
Du tham tướng mục quang lấp loáng, cặp lông mày nhăn lại, dường như gặp việc khó quyết định, hồi lâu mới nói :
- Chu huynh! Đại khái tiểu đệ phải dẫn đường.
Thánh Thủ thư sinh đáp :
- Cái đó không dám phiền Du huynh.
Du tham tướng trịnh trọng nói :
- Hai vị che mặt rồi hãy hành động hay hơn. Triệu tiểu ca điểm huyệt lão phu để rồi đây có người điều tra, lão phu có đường ứng phó.
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
- Biện pháp đó hay lắm.
Du tham tướng giục :
- Việc này không nên chậm trễ. Hai vị động thủ đi.
Triệu Tử Nguyên vâng lời khom lưng vươn tay ra điểm đánh vèo một cái. Du tham tướng ngã lăn xuống. Triệu Tử Nguyên nói :
- Tiểu tử đã dùng “Hoàn Phong Lạc Diệp chỉ pháp” là một thủ pháp rất thông thường không liên lụy đến ai. Sau một giờ huyệt đạo tự giải khai. Bây giờ bọn tiểu tử xin cáo biệt.
Dứt lời, chàng cùng Thánh Thủ thư sinh lấy miếng vải đen bịt mặt lại. Hai người đi thẳng tới Thiên lao. Thánh Thủ thư sinh đã đến đây một lần, thuộc hết đường lối, tìm những nẻo đường hẹp vắng vẻ, lại xuyên hai tầng viện lạc, đang tiến về phía trước, bỗng thấy trước mặt có hai người đi tới.
Hai người này không phải binh đinh, ăn mặc theo lối Cẩm y vệ, vừa đi vừa nói chuyện. Gã mé hữu nói :
- Lão Trương thật là quật cường. Cửu Thiên Tuế đã đưa ra điều kiện, lão cũng không chịu thú nhận.
Người mé tả lắc đầu đáp :
- Lão Tiền! Ngươi thì biết gì mà nói? Đây toàn là thủ đoạn của Cửu Thiên Tuế. Trương lão đã thú nhận, tội trạng định rồi thì còn sống được chăng?
Lão Tiền “ủa” một tiếng rồi nói :
- Cửu Thiên Tuế khôn ngoan thật.
Người kia cười khành khạch nói :
- Cửu Thiên Tuế ở dưới một người, ngồi trên muôn người. Trương lão nhi lại không biết điều, mấy lần chọc giận Cửu Thiên Tuế, nói những gì hoạn quan là vạ nước. Ngươi thử nghĩ coi, thế có phải là lão tự rước lấy khổ nhục vào thân?
Lão Tiền gật đầu nói khẽ :
- Thực ra Trương lão tận trung vì nước, nghe nói bọn Thát Đát đều sợ lão.
Lão mà qua đời là triều đình tổn thất nặng nề.
Người kia cả kinh hỏi :
- Lão Tiền! Lão không muốn sống nữa hay sao mà nói như vậy?
Lão Tiền quả nhiên tái mặt không dám rỉ răng nữa.
Thánh Thủ thư sinh khẽ nói :
- Bây giờ động thủ được rồi.
Triệu Tử Nguyên gật đầu, từ từ vươn tay ra điểm.
Giữa lúc ấy đột nhiên bóng đen thấp thoáng vung hai chưởng đánh vào hai người kia.
Thân thủ bóng đen rất mau lẹ. Hai người không kịp đề phòng té huỵch xuống đất không kịp la lên một tiếng.
Triệu Tử Nguyên nhìn thân pháp quen thuộc giật mình nói :
- Ô hay! Té ra là y.
Thánh Thủ thư sinh hỏi :
- Triệu huynh quen biết người đó ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Y là một vị bằng hữu, sau khi thất tán ở Hoàng Sa, không ngờ y bị đại nạn mà chưa chết lại tới kinh thành.
Bóng đen bịt mặt bằng tấm khăn tựa hồ không nghe tiếng Triệu Tử Nguyên, ra tay đánh té hai người rồi vọt lên nóc nhà.
Thánh Thủ thư sinh nóng nảy nói :
- Hỏng bét! Y không biết đường e rằng hỏng việc.
Hắn chưa dứt lời quả thấy hai bóng người từ phòng bên nhảy ra quát :
- Ai đó, đứng lại!
Người kia đằng hắng một tiếng, ngoài cách đối địch không còn biện pháp nào khác.
Triệu Tử Nguyên băn khoăn nói :
- Tư Mã huynh một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm. Tại hạ phải đi cứu y.
Thánh Thủ thư sinh vội đáp :
- Triệu huynh đừng quên mục đích chuyến đi này. Bây giờ may có y cầm chân bọn Cẩm y vệ, chính là cơ hội rất tốt cho chúng ta đi cứu người ra.
Triệu Tử Nguyên than thầm :
- “Tư Mã huynh ơi! Tiểu đệ vì Thủ phụ mà đành để Tư Mã huynh bị hãm vào vòng nguy ngập.”
Thánh Thủ thư sinh nói :
- Dù y là bạn tốt với Triệu huynh, nhưng so sinh mạng của y với sinh mạng của Thủ phụ thì đằng nào quan trọng hơn? Triệu huynh! Chúng ta đi thôi.
Triệu Tử Nguyên gật đầu.
Thánh Thủ thư sinh đi trước dẫn đường, chuyển vào lối đi vắng vẻ vòng ba khúc quanh đến trước khuôn cửa đá.
Thánh Thủ thư sinh nói :
- Thiên lao đây rồi. Theo chỗ tại hạ biết thì hai bên cửa có hai đội thân binh đồn trú. Hoặc giả lúc bọn Triệu huynh đêm nay xuất hiện trong tòa nhà hoang phế, họ đã điều động một phần tới đó. Chúng ta liệu mà hành động.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Không hiểu Thủ phụ bị gian ở đâu?
Thánh Thủ thư sinh đáp :
- Ở căn phòng mé hữu, nhưng Triệu huynh phải cẩn thận, e rằng trong đó còn có cao thủ võ lâm.
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
- Tại hạ hiểu rồi. Xin Chu đại hiệp đứng đây trông động tịnh giùm cho.
Chàng vọt mình lướt thẳng về căn phòng mé tả. Nơi đây cách một cái sân khá lớn. Mé hữu có một dãy phòng bao gồm ba gian. Một gian lớn hơn còn có ánh đèn lờ mờ. Triệu Tử Nguyên vận hết mục lục nhìn vào căn nhà, thấy một lão già người thanh mà ốm nhắt đang ngồi nghiêm trang. Tay mặt lão cầm cuốn sách để hết tinh thần vào đó.
Triệu Tử Nguyên động tâm nghĩ thầm :
- “Trương thủ phụ thần sắc oai nghiêm đủ khiến bọn tàn ác phải cúi đầu. Ngụy Tôn Hiền hỡi! Dù ngươi lòng dạ hiểm sâu cũng bị người đời thóa mạ.”
Chàng không dám lơ là, đảo mắt nhìn quanh thấy hai gian kia bóng người chuyển động, dường như là chỗ trú chân cho bảy, tám tên binh đinh canh gác.
Triệu Tử Nguyên đối phó với bảy, tám hán tử này chẳng cần phí chút hơi sức, nhưng còn sợ có cao thủ võ lâm mai phục, nên chàng rất thận trọng.
Chàng đề khí hạ mình xuống không một tiếng động, toan cất bước. Đột nhiên có tiếng cười khành khạch nói :
- Hay lắm! Chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Thanh âm từ mé hữu phát ra. Triệu Tử Nguyên giật mình kinh hãi, hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Xin Thủ phụ theo kẻ thảo dân dời khỏi chốn này.
Trương thủ phụ đáp :
- Nghe thanh âm tráng sĩ rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi?
Trương thủ phụ quả không hổ có tài tướng quốc. Lão mới gặp Triệu Tử Nguyên mấy lần mà chàng đều bịt mặt cả, lão vẫn còn nhớ được thanh âm.
Triệu Tử Nguyên hạ thấp giọng xuống đáp :
- Tiểu tử là Triệu Tử Nguyên...
Chàng chưa dứt lời hai người vọt tới vung chưởng giáp công.
Tuy hai tên này kéo mũ sụp xuống nhưng Triệu Tử Nguyên đã nhận ra rồi.
Chàng thất kinh hỏi :
- Té ra là hai ngươi!
Nguyên hai gã này là Noãn Thỏ và Hồng Thỏ. Chúng mặc quần áo binh đinh, nhưng Triệu Tử Nguyên cũng nhận ra ngay. Noãn Thỏ sửng sốt hỏi :
- Ngươi nhận biết chúng ta ư?
Triệu Tử Nguyên trầm giọng đáp :
- Các ngươi là Noãn Thỏ, Hồng Thỏ, cấu kết với Ngụy Tôn Hiền, hãm hại người trung lương...
Hồng Thỏ lớn tiếng :
- Lão gia cũng nhận ra ngươi chính là Triệu Tử Nguyên.
Noãn Thỏ cười rộ nói :
- Thiên đường có nẻo ngươi không đến, địa ngục không đường lại tiến vào.
Nhất định ngươi phải chết.
Hai gã vừa nói vừa tấn công ráo riết.
Hiện nay công lực Triệu Tử Nguyên không phải tầm thường. Chàng vung chưởng nghinh địch, đồng thời quay lại nhìn Trương thủ phụ hô :
- Thủ phụ nghe rõ chưa? Ngụy Yêm cấu kết với bọn Thát Đát, lấy chúng vào quân đội để cản trở bọn tiểu tử giải cứu Thủ phụ.
Trương thủ phụ nghe nói, trong lòng xúc động. Đột nhiên lão thở dài lên tiếng nói :
- Hỏng rồi, hỏng rồi!
Triệu Tử Nguyên vội nói :
- Thảo dân xin Thủ phụ phấn khởi tinh thần. Bây giờ không phải là lúc chép miệng thở dài.
Trương thủ phụ đáp :
- Đa tạ tráng sĩ. Ta đã quyết ý rồi.
Triệu Tử Nguyên lên giọng oán trách :
- Một mình Thủ phụ là việc nhỏ, nhưng lê dân thiên hạ là việc lớn. Thảo dân xin Thủ phụ lựa chọn.
Trương thủ phụ thở dài không đáp.
Noãn Thỏ đằng hắng hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi đã nói xong chưa?
Triệu Tử Nguyên quát :
- Nhất định hai ngươi phải chết.
Chàng chia song chưởng thi triển “Cửu Huyền thần công” đánh “sầm” một tiếng. Noãn Thỏ và Hồng Thỏ bị hất bay đi. Triệu Tử Nguyên không ngần ngừ nữa, phá cửa nhà tù.
Trương thủ phụ đứng phắt dậy hỏi :
- Phải chăng tráng sĩ muốn hãm Cư Chính này vào tội bất trung?
Triệu Tử Nguyên bi phẫn đáp :
- Quân thượng hôn ám, nghe lời sàm nịnh. Thủ phụ có quan hệ đến yên nguy của thiên hạ, thực không thể giữ tấm lòng trung một cách mờ tối. Thủ phụ nên biết cường địch đe dọa bên ngoài quan ải, hoạn đảng lũng đoạn bên trong.
Phi Thủ phụ thì chẳng còn ai cứu lê dân khỏi vòng nước lửa. Thảo dân nhất định phải giải thoát Thủ phụ ra ngoài Thiên lao.
Mấy lời khảng khái khích ngang khiến Trương thủ phụ lẳng lặng không biết nói sao.
Giữa lúc đó có tiếng người quát :
- Triệu Tử Nguyên! Ngươi thiệt là lớn mật!
Triệu Tử Nguyên quay đầu nhìn lại thì ra Địch Nhất Phi.
Địch Nhất Phi mình mặc trang phục binh đinh. Triệu Tử Nguyên ngó thấy lửa giận nổi lên, lớn tiếng quát :
- Địch Nhất Phi! Bây giờ Triệu mỗ mới khám phá gian mưu của các ngươi.
Chàng quay lại nhìn Trương thủ phụ nói :
- Thủ phụ ơi! Thằng cha này cũng là một tên Thát Đát trà trộn vào đám binh đinh, cấu kết với Ngụy Yêm để đưa Thủ phụ vào đất chết.
Trương thủ phụ trợn mắt lên quát hỏi :
- Ngươi quả là người Thát Đát ư?
Địch Nhất Phi giảo quyệt đáp :
- Địch mỗ tuy là người Mãn nhưng hiện giờ đã theo binh đinh của nhà Minh.
Trương thủ phụ hai mắt đỏ sọng la lên :
- Ngụy Yêm hỡi Ngụy Yêm! Quả nhiên ngươi cấu kết với bọn Thát Đát để hãm hại ta...
Địch Nhất Phi cười khanh khách nói :
- Bây giờ Thủ phụ đã biết thế cùng lực kiệt chưa?
Trương thủ phụ trợn mắt lên quát :
- Câm miệng ngay!
Địch Nhất Phi lạnh lùng nói :
- Bây giờ lão mất hết quyền lực rồi, không làm gì được ai đâu.
Triệu Tử Nguyên tức giận quát :
- Địch Nhất Phi! Ngươi dám vô lễ với Thủ phụ như vậy ư?
Địch Nhất Phi lớn tiếng :
- Lão là kẻ tù phạm mà còn bảo ta vô lễ ư?
Triệu Tử Nguyên vung chưởng lên, bỗng nghe Trương thủ phụ la :
- Xin Triệu tráng sĩ hãy khoan!
Triệu Tử Nguyên khom lưng hỏi :
- Thủ phụ có điều chi huấn thị?
Trương thủ phụ nghiêm trang đáp :
- Cư Chính này phơi gan cùng nhật nguyệt. Thà chết chẳng chịu tiếng bất trung. Cư Chính đã làm ba bản tấu chương mà đến nay tuyệt vô tin tức. Triệu tráng sĩ xin cho Trương mỗ ủy thác một việc.
Triệu Tử Nguyên khẳng khái đáp :
- Sức tiểu nhân mà làm được thì muôn thác không từ.
Trương thủ phụ rút ngăn kéo lấy ra một vật ngoài cột bằng giây vàng, thận trọng đưa cho Triệu Tử Nguyên khẽ nói :
- Việc này rất quan trọng.
Triệu Tử Nguyên ngó thấy ngoài phong bì viết hai chữ “Tấu Chương” chấn động tâm thần vội đưa hai tay đón lấy nghiêm trang đáp :
- Tiểu dân nhất định không phụ lòng ủy thác của Thủ phụ. Đêm nay Thủ phụ nhất định không muốn để tiểu dân đưa ra ư?
Trương thủ phụ đáp :
- Chỉ cần bản tâu này đến tay ngự lãm là có ngày vén mây trông thấy mặt trời.
Địch Nhất Phi xen vào :
- Tấu chương của lão chẳng ích gì đâu.
Triệu Tử Nguyên quát :
- Địch Nhất Phi! Ai cho ngươi nói láo?
Địch Nhất Phi cười khanh khách đáp :
- Ngươi lo cho mình chưa xong còn muốn cứu ai nữa?
Rồi hắn hỏi :
- Triệu Tử Nguyên! Noãn Thỏ và Hồng Thỏ bị ngươi giết rồi ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Đúng thế!
Địch Nhất Phi sa sầm nét mặt nói :
- Mới không gặp ngươi mấy ngày, ai ngờ võ công ngươi tiến bộ đến thế, nhưng Địch mỗ không tin, phải coi mới được.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Dù ngươi có thi triển “Thanh Văn chưởng” cũng không đủ tư cách.
Địch Nhất Phi bật tiếng cười âm trầm đáp :
- Giỏi lắm!
Hắn lạng mình một cái, giơ tay mặt chênh chếch lên. Lòng bàn tay biến thành xanh lè từ từ đẩy ra.
Triệu Tử Nguyên đề tụ chân khí. Toàn thân từ trên xuống dưới bao phủ một làn mù trắng. Bỗng nghe tiếng người quát :
- Nhất Phi lùi lại cho mau! Đây là “Cửu Huyền thần công” của Phổ Hiền Tước.
Một bóng hồng từ trên cao hạ xuống. Chung quanh người này phát ra một luồng hơi bao phủ lấy Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên vung chưởng đánh ngược lên. Bóng hồng bị luồng chưởng lực mãnh liệt đánh rớt xuống, nhưng mặt chàng cũng đầy vẻ kinh hãi.
Địch Nhất Phi được Hồng y nhân cản trở đỡ đòn, lùi lại phía sau, hai mắt trợn ngược.
Triệu Tử Nguyên nhìn Hồng y nhân hỏi :
- Lão cũng đến đây ư?
Hồng y nhân ngấm ngầm hít một hơi chân khí nói :
- Triệu Tử Nguyên! Lão phu không ngờ bản lãnh ngươi tiến mau đến thế!
Té ra kẻ làm cho Cốc Định Nhất khiếp sợ bỏ đi cũng lại là ngươi.
Triệu Tử Nguyên ngang nhiên hỏi :
- Thế thì làm sao?
Địch Nhất Phi chấn động tâm thần, miệng lắp bắp :
- Quái lạ thật! Quái lạ thật! Sao võ công ngươi lại tiến triển mau đến thế?
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng hỏi :
- Địch Nhất Phi! Ngươi có muốn thử nữa không?
Vừa rồi Địch Nhất Phi đã hiểu công lực của Triệu Tử Nguyên cao thâm khôn lường, khi nào hắn còn dám thử thách, nhưng Hồng y nhân nói ngay :
- Hắn không được rồi. Lão phu muốn thử một phen.
Lão vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Địch Nhất Phi. Địch Nhất Phi hiểu ý ngó sang hai bên thấy binh đinh võ phục kéo đến rất đông.
Một tên võ tướng tay cầm đại đao, chính là Du tham tướng. Nhưng Địch Nhất Phi rất lấy làm kỳ là tại sao đến lúc này mà Du tham tướng hãy còn án binh bất động.
Bên mình hắn còn đứng sáu, bảy bên Cẩm y vệ, nhưng chúng thấy bản lãnh Triệu Tử Nguyên khiếp quá đều run sợ. Tuy chúng rút kiếm ra chỉ là để hư trương thanh thế. May ở chỗ Hồng y nhân và Địch Nhất Phi gây sự với Triệu Tử Nguyên, nên bọn chúng mới được vô sự.