Ngày hạ sang thu cũng là ngày Hoseok đớn đau rời bỏ anh để đến bên một tình yêu mới, tình yêu mà không bị kì thị như anh và cậu.
Tối hôm đó, Yoongi chậm rãi gõ vài dòng tin nhắn đến cậu. Người anh yêu suốt ba năm nay.
Jung Hoseok. Anh đang ở sân bay, anh sắp đi xa. Đến nơi mà anh không thể nhìn thấy nụ cười của em nữa.. Bởi có như thế thì anh mới chẳng còn lưu luyến hay nhớ nhung gì mối tình kia... Anh đi đây. Em hãy thật hạnh phúc đấy.
Vừa gửi xong, Yoongi cảm nhận được giọt nước mắt lăn xuống, nhẹ rơi lên bàn tay. Anh đau lắm, nhói lắm khi nói ra những lời ấy. Nhưng, anh vẫn phải làm vậy. Vì bản thân đã chịu quá nhiều sự chua chát từ cái tình yêu này rồi.
Cười nhẹ một cái, điện thoại bỗng đổ chuông. Là Hoseok, cậu còn muốn gì đây. Yoongi quẹt nhẹ, đưa lên tai nghe máy.
- Ai cho anh đi chứ? Hãy ở lại đi, làm ơn!
- Không phải em sắp cưới cô ấy rồi sao? Luyến lưu được gì nữa..
Thanh âm của anh có phần nghẹn ngào.
- Đừng đi.. Dù có như thế thì xin anh cũng đừng đi. Yoongi à, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Em cưới cô ấy chỉ là để thực hiện trọn vẹn đạo hiếu của một người con thôi!
- Xin lỗi.. Nhưng anh không thể chấp nhận được việc em cùng giường với người khác chẳng phải anh.. Dù có yêu nhau như thế nào đi nữa thì anh vẫn không thích dùng chung!
Yoongi nén nước mắt, nói dứt câu rồi vội vàng tắt máy. Anh quăng điện thoại ngay vào túi, đứng dậy đi đến chỗ làm thủ tục.
Tạm biệt những kỉ niệm khi xưa, nay xin vứt bỏ tất cả. Chút yêu thương này gửi lại em rồi ta kết thúc nhé..