Đoàn Dự liều mạng chạy như điên về phía trước, cho đến khi Mộ Dung Phục phi thân đuổi theo giữ chặt lấy hắn, mạnh mẽ ngăn hắn bỏ chạy thì hắn mới dừng lại. Y trầm giọng hỏi,
“Vì sao phải trốn?”.
“Ai nói ta chạy trốn?”. Đoàn Dự né tránh cánh tay của Mộ Dung Phục, nhưng lại bị y gắt gao kiềm chặt nên không được như nguyện, đành phải cả giận nói,
“Buông tay!”.
Ánh mắt Mộ Dung Phục ẩn một tia tức giận cùng đau thương, bàn tay nắm lấy cổ tay Đoàn Dự chậm rãi xiết chặt,
“Tiểu Dự, ta sinh ra là hậu nhân của Mộ Dung gia, vận mệnh ta ngay từ lúc đó đã nhất định phải vì phục quốc mà chết. Những việc mà ta đã làm lúc trước tất cả đều là vì phục quốc, vì cái tín niệm và mộng tưởng kia. Nhưng ta đối với ngươi là thật lòng…”.
“Đừng nói nữa”. Đoàn Dự thét lớn một tiếng, cắt ngang lời nói của Mộ Dung Phục,
“Đừng nói nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng nên nói ra, ta không có nghe cái gì hết, ta cái gì cũng không biết”.
Thấy Đoàn Dự muốn trốn tránh sự thật, Mộ Dung Phục rất bực mình, vừa định lên tiếng, chợt nghe thấy thanh âm của Bao Bất Đồng từ phía khác truyền đến,
“Công tử gia hẳn là ở phụ cận. Lần trước nhận được bồ câu, trong thư nói công tử gia đã mang tiểu tử họ Đoàn kia đến đây chữa thương”.
Đoàn Dự quay đầu nhìn về phía mấy bóng đen đang đi tới ở cuối đường, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà đẩy mạnh Mộ Dung Phục một cái, cuống quít qua một bên sửa sang lại quần áo, trên mặt tỏ vẻ như không có chuyện gì. Vừa chuẩn bị xong, đám người Bao Bất Đồng đã đi tới chỗ Mộ Dung Phục và Đoàn Dự hành lễ,
“Công tử gia, đã tìm được ngươi”.
Mộ Dung Phục miễn cưỡng cười,
“Chuyện gì?”
Phong Ba Ác chưa phát giác ra không khí cổ quái giữa Mộ Dung Phục và Đoàn Dự, tiến lên nói,
“Chúng ta đã nhận được thiếp mời kén rể của công chúa Tây Hạ, đặc biệt đến thông tri cho công tử gia đi tham dự”.
Bao Bất Đồng mặc dù cảm thấy Mộ Dung Phục và Đoàn Dự có chút kỳ quái, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nói với thiếu chủ,
“Công tử gia, lần kén rể này của công chúa Tây Hạ là một thời cơ tốt. Chỉ cần công tử gia có thể quang vinh trèo lên chiếc ghế phò mã, ngày phục quốc sẽ tới nay mai”.
Bên này Bao Bất Đồng vừa nói xong, Phong Ba Ác đã nhìn thấy Đoàn Dự đứng một bên, cười lớn đến gần vỗ vai hắn,
“Tiểu oa nhi, nghe nói ngươi cũng nhận được thiệp mời chọn rể của công chúa Tây Hạ. Hay là ngươi cùng đi góp vui a, thế nào?”.
Đoàn Dự theo bản năng liếc Mộ Dung Phục một cái, thấy thần sắc y lạnh nhạt không có gì khác thường, trong lòng buồn bực, tức giận nói,
“Đi, đương nhiên phải đi. Nghe đồn công chúa Tây Hạ xinh đẹp như tiên. Nếu có thể cưới được nàng, cuộc sống sau này nhất định sẽ khoái hoạt giống như thần tiên”.
Mộ Dung Phục nguyên bản hơi do dự việc công chúa Tây Hạ chọn rể, hiện giờ lại thấy Đoàn Dự ngay lập tức đáp ứng, cảm thấy tức giận, cũng vuốt cằm nói,
“Như vậy, chúng ta đi thôi”.
Vì thế, năm người Đoàn Dự, Mộ Dung Phục, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác và Vương Ngữ Yên cùng đến Tây Hạ.
Bọn họ đi ngựa hơn mười ngày, khi đến biên giới Tây Hạ thì gặp Phó Tư Quy và Chu Đan Thần đã chờ lâu ngày.
Thấy tiểu chủ tử của họ ở cùng một chỗ với Cô Tô Mộ Dung công tử, Chu Đan Thần mặc dù yên tâm không ít, nhưng thấy vẻ mặt căm giận của Đoàn Dự, liền kéo hắn qua một bên hỏi,
“Tiểu vương gia có chuyện gì phiền lòng sao?”.
Đoàn Dự nhìn về phía Mộ Dung Phục, thấy thần sắc y thoải mái tự nhiên cùng Vương Ngữ Yên thấp giọng nói chuyện, nhớ tới cách đây không lâu y còn làm hoa đăng để lấy được niềm vui của hắn. Nhưng mà trong nháy mắt hắn liền đem ý nghĩ đó vứt ra sau đầu, trong lòng nhất thời phiền muộn, buồn bực nói,
“Không có gì”.
Chu Đan Thần theo tầm mắt Đoàn Dự nhìn thân ảnh vàng nhạt phía trước, có vẻ hiểu được gì đó, mỉm cười gật đầu, cũng không thèm nhắc lại.
Một nhóm người chia thành hai đội hành tẩu. Mộ Dung Phục mang theo Vương Ngữ Yên, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác đi phía trước. Đoàn Dự, Phó Tư Quy cùng Chu Đan Thần đi phía sau.
Sau khi vào đô thành Tây Hạ, lập tức liền có người tiến tới nghênh đón, cung kính mời Đoàn Dự và Mộ Dung Phục vào phủ. Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương được an bài ở Đông Viên, Cô Tô Mộ Dung công tử thì ở Tây Uyển, cách Đông Viên tương đối xa.
Đoàn Dự bước vào phòng, Chu Đan Thần cũng đi theo sau, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho Đoàn Dự,
“Vừa rồi nhiều người, thuộc hạ không tiện lấy ra, đây là tín hàm Vương gia phân phó thuộc hạ giao cho thế tử”.
Đoàn Dự tiếp nhận phong thư mở ra đọc, chỉ thấy mặt trên viết,
“Đại Lý ta ở nơi Nam Cương hẻo lánh, quốc tiểu binh nhược, khó kháng lại kẻ thù bên ngoài. Nếu như được cùng Tây Hạ kết quan hệ thông gia, có một cường viện, thì đó thật là thượng sách bảo thổ an dân. Ngô nhi lấy tổ tông cơ nghiệp làm trọng, lấy xã tắc con dân làm trọng, hết sức mà thi hành”.
Tâm Đoàn Dự thoáng chốc lạnh băng, đem bức thư đặt lên bàn hồi lâu vẫn không hé răng. Chu Đan Thần từ lúc thấy ánh mắt của tiểu chủ tử nhìn Mộ Dung Phục liền biết được một chút manh mối, hiện giờ thấy hắn như vậy, cũng không dám nhiều lời mà nói thẳng,
“Tiểu vương gia, lời nói của Vương gia là vì lo lắng cho sự lâu dài của Đại Lý. Nhưng nếu tiểu vương gia đã có đối tượng thì ngươi nên tranh thủ, đó mới là thượng sách”.
Đoàn Dự nghe vậy, gương mặt lộ ra hai mạt đỏ ửng, lúng túng nói,
“Chu Tứ ca, ngươi… ngươi làm sao mà biết được?”.
Chu Đan Thần mỉm cười,
“Tiểu vương gia, thuộc hạ đã nhìn ngươi lớn lên, ngươi trong lòng có suy nghĩ gì, thuộc hạ sao lại không biết?”.
“Nhưng, nhưng ngươi không biết”. Đoàn Dự và Chu Đan Thần từ trước đến nay rất thân cận, biết hắn thông tình đạt lý có thể gạt bỏ thị phi, liền nói,
“Hắn lừa ta”.
Hai hàng chân mày của Chu Đan Thần nhíu lại, trầm ngâm một lát rồi nói,
“Tiểu vương gia, dựa theo những gì thuộc hạ thấy, vị Mộ Dung công tử kia đối với ngươi rất thật tâm, là thật không phải giả. Về phần ngươi nói hắn lừa gạt, nói vậy chắc hắn có nỗi khổ tâm nào đó. Tiểu vương gia có thể cùng hắn đối chất. Nếu hắn sau khi đã xác thực tâm ý mà vẫn lừa gạt ngươi, lúc đó ngươi lo lắng cũng không muộn”.
Đoàn Dự không ngờ Chu Đan Thần lại khuyên hắn cùng Mộ Dung Phục trùng tu vu hảo, kinh hãi hỏi,
“Ngươi, ngươi không thấy hai nam nhân… rất kỳ quái sao?”.
Chu Đan Thần đáp lời,
“Ở Trung Nguyên mà nói, nam tử đoạn tụ (gay) quả thật không nhiều lắm. Nhưng mà văn bản luật pháp ở Đại Lý không có nói nam tử không được mến nhau. Huống hồ…”. Hơi tạm dừng, sau khi thấy Đoàn Dự tỏ vẻ hiếu kỳ, Chu Đan Thần mỉm cười nói tiếp,
“Theo ta được biết, Mộ Dung công tử chính là hậu nhân tộc Tiên Bi. Trong tộc Tiên Bi cũng từng có việc đoạn tụ”.
Vỗ vỗ đầu vai Đoàn Dự, Chu Đan Thần để hắn từ từ ngẫm lại, mở cửa đi ra ngoài.
Trách không được Mộ Dung Phục thích mình, thì ra là do di truyền.
Đoàn Dự thở dài một hơi, lười biếng gục xuống bàn khổ tư.
Có nên tha thứ cho y hay không? Kỳ thật, trong lòng hắn từ lâu đã không còn trách y. Hắn chỉ biết, Mộ Dung Phục trong nguyên tác là một nam nhân trừ việc phục quốc ra cái gì cũng không muốn, ở trong này có thể vì mình xả thân trả giá, buông tha cho mộng phục quốc, thực không dễ dàng, không phải sao? Có lẽ…
Đoàn Dự lầm bầm,
“Có lẽ ta nên cho hắn một chút thời gian, để hắn đem những gì đã học trong hai mươi bảy năm qua nhất nhất tiêu trừ…”.
Đoàn Dự ngây ngốc ở Đông Viên hai ngày, chưa từng ra ngoài một bước. Ngày thứ ba, Đoàn Dự từ miệng Chu Đan Thần biết được Liêu Quốc Nam Viện Đại Vương Tiêu Phong cùng tôn chủ Linh Thứu Cung Hư Trúc cũng đã gần tới Tây Hạ, hắn thích thú đến hoa viên chờ hai vị huynh trưởng, vừa vặn thấy Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đang đi dạo trong viên, vội vàng trốn sau một cây trụ nghe ngóng.
Dưới ánh mặt trời, thần sắc Vương Ngữ Yên rất mềm mại, hai gò má ửng đỏ, trong mắt tỏa ánh sáng, dung nhan tuyệt mỹ so với hoa xuân nở còn xinh đẹp hơn ba phần.
“Biểu ca”. Vương Ngữ Yên ôn nhu lên tiếng,
“Lần này công chúa Tây Hạ chọn rể, hiệp sĩ đến tuyển dụng nhiều không kể xiết, Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương Đoàn Dự, Liêu Quốc Nam Viện Đại Vương Tiêu Phong, tôn chủ Linh Thứu Cung Hư Trúc, bọn họ đều là nhân vật hàng đầu, nếu…”. Nghiêng đầu đánh giá sắc mặt của Mộ Dung Phục, thấy y không có tức giận, lúc này mới yên tâm nói tiếp,
“Nếu lần này biểu ca không thắng được, không bằng quay về Yến Tử Oa đi! Từ nay về sau chúng ta không bao giờ màng đến thế sự giang hồ nữa, được không?”.
Đoàn Dự nghe vậy, nội tâm ứa ra toan thủy.
Còn muốn cùng nhau quay về Yến Tử Oa nữa chứ. Mộ Dung Phục ngươi cái tên tâm hoa thối nát thay đổi thất thường, đến lúc này còn muốn làm phò mã Tây Hạ. Thích thì cứ đi làm xuân thu đại mộng của ngươi đi!
Đoàn Dự đang ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, thanh âm lạnh nhạt của Mộ Dung Phục đã từ bên kia hoa viên truyền tới,
“Biểu muội, có một chuyện ta muốn nói với ngươi”. Y tạm dừng một chút, chờ Vương Ngữ Yên gật đầu ý bảo liền nói,
“Việc công chúa Tây Hạ chọn rể, ta căn bản không muốn đến. Nếu tuyển không trúng thì vẫn đúng với hi vọng của ta. Chỉ vì…”. Mộ Dung Phục quay đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời lạ thường của Vương Ngữ Yên, khóe miệng lộ ra một tia cười khó nhận ra,
“Chỉ vì trong lòng ta đã có một người”.
Vương Ngữ Yên mừng rỡ trong lòng, thẹn thùng một lúc lâu cũng không chịu trả lời, sau một hồi mới mạnh mẽ kiềm chế sự kích động mênh mông trong nội tâm,
“Không biết người trong miệng biểu ca nói là người phương nào?”.
Mộ Dung Phục gằn từng chữ,
“Đoàn Dự”.
Một câu nói chấn động lòng người, giống như trời quang mà lại đánh thẳng một tiếng sấm vào người hắn, đáy lòng dâng lên ngũ vị.
Sự vui sướng trong con ngươi Vương Ngữ Yên nháy mắt tiêu tán, giống như bị người ta hất cho một chậu nước lạnh vào người, mỗi tế bào trong cơ thể lạnh tới cực hạn,
“Biểu ca… ngươi nói, ngươi nói cái gì?”.
Mộ Dung Phục không để ý tới sắc mặt tái nhợt của Vương Ngữ Yên mà tiếp tục,
“Người trong lòng ta là Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương Đoàn Dự”.
“Là Đoàn công tử?”. Bước chân Vương Ngữ Yên lảo đảo lui về phía sau, lắc đầu nói,
“Làm sao có thể được? Hắn là nam nhân a! Ngươi sao lại thích một người… nam nhân?”.
Mộ Dung Phục vừa nghĩ đến người nọ, ý cười nơi khóe miệng dần nở rộng,
“Nam nhân thì sao? Tổ tiên của ta là người tộc Tiên Bi cũng từng thích nam tử. Cả đời nếu có thể gặp được một người tâm đầu ý hợp với mình, nam hay nữ thì có là gì chứ…”.
Lời nói của Mộ Dung Phục cứ quanh quẩn bên tai, Đoàn Dự hoảng hốt bỏ chạy.
Cả đời nếu có thể gặp được một người tâm đầu ý hợp với mình, nam hay nữ thì có là gì chứ…
Đoàn Dự chạy như điên về sương phòng, dùng sức đóng cánh cửa lại, cả người vô lực tựa vào cửa chậm rãi trượt dần xuống đất, hai mắt tràn ngập sương mù mịt mờ.
Y đối với mình là thật lòng…
Nhận thức này làm cho tâm tư Đoàn Dự tự dưng nổi lên một cảm xúc ngọt ngào.
Y thật sự không quan tâm nam hay nữ, chỉ luôn muốn ở cùng mình.
Đoàn Dự tựa đầu vào cửa gỗ khẽ nhắm mắt, đem cảm xúc phức tạp ẩn sâu dưới mí mắt.
Không biết kế tiếp Mộ Dung Phục nói với Vương Ngữ Yên những gì, nhưng sau vài ngày kể từ khi đó hắn không gặp lại bóng dáng của nàng nữa. Hắn lén hỏi thăm Phong Ba Ác mới biết, Mộ Dung Phục đã bảo Bao Bất Đồng đưa nàng về Mạn Đà sơn trang.
Đoàn Dự đoán rằng Mộ Dung Phục đã nói tất cả những gì không nên nói cho Vương Ngữ Yên, mà cô gái kia không chịu nổi đả kích và rung động này —— Mộ Dung Phục – đối tượng thầm mến gần hai mươi năm của nàng lại yêu thích một người nam nhân, vậy nên nàng mang tâm tư ảm đạm trở về Mạn Đà sơn trang.
Đoàn Dự đột nhiên nghĩ đến, Vương Ngữ Yên trong nguyên tác cuối cùng vẫn đi theo mình. Nhưng theo tình huống trước mắt, mặc kệ là mình hay là Mộ Dung Phục cũng đều không có khả năng phát triển với Vương Ngữ Yên. Vậy nàng cuối cùng phải lo liệu kiểu gì?
Ngay tại lúc Đoàn Dự khổ tư suy nghĩ kết cục cuối cùng của Vương Ngữ Yên, nghi thức chọn rể của công chúa Tây Hạ đã bắt đầu.
Đoàn Dự đi theo cung nữ xuyên qua rừng trúc, ngang qua dũng đạo, bước vào một thạch thất với những khe nước chảy từ trên núi xuống đẹp như một bức họa. Hắn đã biết trước việc công chúa Tây Hạ chọn rể bất quá là vì tìm kiếm Hư Trúc, nên cũng không đem tâm tư đặt vào việc này, chỉ lăng lăng nhìn bóng dáng Mộ Dung Phục phía trước.
Từ lúc Đoàn Dự nghe được câu nói ‘Tâm đầu ý hợp, nam nữ cũng không quan trọng’ kia của Mộ Dung Phục xong, mỗi ngày hắn đều rất muốn được gặp y. Hiện giờ người nọ lại đang ở trước mắt, đáy lòng Đoàn Dự tràn đầy chờ mong, hy vọng y sẽ quay đầu lại nhìn mình một cái, nhưng người nọ lại làm như không thấy mà cứ đi tới trước.
Tâm tư Đoàn Dự đè nặng không vui cùng mọi người bước đến thư phòng, chẳng thèm để ý thưởng thức tranh chữ trên vách đá.
Không bao lâu, một cung nữ bước ra đứng trên điện, hướng mọi người đang chờ đợi bên dưới cười khanh khách nói,
“Các vị đường xa đã đến, tệ quốc cảm thấy rất vinh hạnh. Mục đích đến đây, các vị chắc hẳn đã biết rõ ràng. Công chúa điện hạ mời các vị làm khách Tây Hạ, rất muốn đích thân hội kiến giai khách, nhưng có ba vấn đề, nếu các vị giải đáp được thì mới có thể gặp mặt công chúa điện hạ”.
Mọi người phía dưới đều tranh nhau đáp trước, chỉ có Đoàn Dự và Mộ Dung Phục là thản nhiên đứng một bên thờ ơ.
Cuối cùng, bởi vì Liêu Quốc Nam Viện Đại Vương Tiêu Phong đã có ý trung nhân, cũng không nguyện tốn thời gian ở đây lâu, liền đi lên trả lời đầu tiên.
Cung nữ lúc đầu khách khí tán dương Tiêu Phong một phen, sau đó mới cười nói,
“Câu thứ nhất, xin hỏi cả đời Tiêu đại hiệp cảm thấy nơi nào khoái hoạt tiêu dao nhất?”.
Tiêu Phong cười đáp,
“Nhạn Môn Quan”.
Cung nữ lại hỏi,
“Người Tiêu đại hiệp yêu nhất tên gọi là gì?”.
Tiêu Phong thẳng thắn trả lời,
“A Chu”.
Cung nữ cười dài gật đầu,
“Nói vậy vị A Chu cô nương này nhất định là thanh tú động lòng người mới có thể khiến cho Tiêu đại hiệp yêu mến như thế. Vậy, vấn đề thứ ba cũng không cần hỏi”.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì. Tiêu Phong thì lại thản nhiên cười cười lui ra đứng một bên.
Mộ Dung Phục cũng không nguyện dây dưa nhiều, chỉ muốn nhanh hỏi xong rồi hảo hảo rời đi, y tiến lên phía trước nói,
“Tại hạ Cô Tô Mộ Dung Phục, kính phương danh công chúa đã lâu, hôm nay đặc biệt đến tiếp”.
Cung nữ kia ngẩn ra, lập tức cười cười nói,
“Nguyên lai là Cô Tô Mộ Dung công tử ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’. Tì nữ ta mặc dù ở thâm cung, nhưng đã nghe qua đại danh công tử nhiều lần. Hôm nay cả gan hỏi công tử ba câu. Xin hỏi công tử cả đời cảm thấy nơi nào khoái hoạt tiêu dao nhất?”.
Mộ Dung Phục hơi trầm tư đáp lại,
“Một chỗ nông gia”.
Tâm thần Đoàn Dự chấn động, đột nhiên cảm thấy một trận tê dại lan ra khắp người.
Cung nữ lại hỏi,
“Người công tử yêu nhất tên gọi là gì?”.
Đoàn Dự vội trừng lớn hai mắt nhìn Mộ Dung Phục, sợ y đem tên hắn nói ra trước công chúng.
Mộ Dung Phục mở miệng cười, nói:
“Tên người nọ không tiện nói ra”.
Cung nữ tỏ vẻ hiểu được gật đầu hỏi câu cuối cùng,
“Câu thứ ba, người công tử yêu nhất tướng mạo ra sao?”.
Trong mắt Mộ Dung Phục ẩn một tia nhu tình, tươi cười sáng lạn nói,
“Người này tuyển tú vô song, trong mắt của ta, dung mạo này không người nào có thể sánh được”.
“Tuyển tú?”. Cung nữ kia hơi nghi hoặc, sau đó lại cười cười,
“Người được Mộ Dung công tử yêu thương, dung mạo nhất định là khuynh quốc khuynh thành”.
Mộ Dung Phục lui ra sau, Đoàn Dự cũng tiếp gót bước lên, trả lời vấn đề của cung nữ.
Trong lòng mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi cung nữ kia hỏi câu thứ nhất, Đoàn Dự vẫn là ức chế không được mà cảm thấy do dự.
Nhìn ra nội tâm bồi hồi của Đoàn Dự, cung nữ cười nhắc nhở,
“Thế tử, làm ơn đáp thật lòng”.
Đoàn Dự đành phải nghe theo trái tim mách bảo, cắn răng nói,
“Yến Tử Oa”.
Một lời vừa nói xong, mọi người đều không khỏi bàn tán sôi nổi.
Cung nữ đưa tay ngăn lại thanh âm của những người khác, lại hỏi,
“Người thế tử yêu nhất tên gọi là gì?”.
Đoàn Dự phản xạ tính quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Phục, vừa lúc chống lại được khát vọng nơi hai mắt mình, cũng không biết làm sao, miệng lại không khống chế được mà thốt ra,
“Mộ Dung…”.
Vừa nói ra hai chữ, thân thủ cuống quít che miệng lại. Nhưng hai chữ ‘Mộ Dung’ này chỉ sợ người khác đã hiểu được rõ ràng. Lúc nãy theo như lời hắn thì nơi khoái hoạt nhất là Yến Tử Oa, lại còn nói người yêu nhất gọi là ‘Mộ Dung’, phỏng chừng người nọ hơn phân nửa chính là Cô Tô Mộ Dung công tử.
Cung nữ cũng không ngạc nhiên, như trước cười hỏi,
“Câu thứ ba, người thế tử yêu nhất tướng mạo ra sao?”.
Đoàn Dự nghĩ, dù sao đã đáp hai câu rồi, còn sợ gì câu cuối cùng, hắn nói,
“Hắn ôn nhã tuấn mỹ, phong độ bất phàm, nổi danh trong võ lâm”.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây, kể cả Hư Trúc cũng đều khẳng định, người Đoàn Dự yêu say đắm chính là Mộ Dung Phục không thể nghi ngờ.
Sau khi đã trả lời xong các vấn đề, Đoàn Dự lui ra đứng một bên, cả người giống như vừa mới tỉnh lại từ trong đại mộng mà có vẻ hơi đần độn, thẳng đến khi Mộ Dung Phục đi đến ôm lấy thắt lưng hắn ra khỏi thạch thất, lúc này mới hoàn hồn hỏi,
“Xong rồi sao?”.
Mộ Dung Phục vuốt cằm cười cười,
“Nhị ca Hư Trúc của ngươi đã được tuyển, chúng ta sao còn chưa đi?”.
Đoàn Dự thấy y ngay trước mặt mọi người không thèm kiêng nể, thân mình mất tự nhiên đẩy đẩy cái tay bên hông, buồn bực nói,
“Không tuyển ngươi thất vọng lắm sao?”.
Tay Mộ Dung Phục lần thứ hai ôm lấy thắt lưng Đoàn Dự, mang hắn đến Tây Uyển y đang ở,
“Mất đi công chúa, nhưng lại chiếm được tình cảm chân thành của thế tử, ta có gì phải thất vọng?”.
Hai người vừa đi vào Tây Uyển, thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Mộ Dung Phục liền một phen ôm lấy Đoàn Dự bước vào sương phòng, đưa tay đóng cửa lại sau đó dùng sức xiết chặt hắn vào lòng,
“Tiểu Dự, những lời ngươi đáp vừa rồi, là thật tâm sao?”.
Đoàn Dự bị Mộ Dung Phục ôm đến không thể thở nổi, giãy giụa hỏi lại,
“Thế ngươi có phải là thật tâm hay không?”.
Mộ Dung Phục áp người nọ vào cửa, toàn bộ thân thể kề sát người Đoàn Dự, đùi phải dùng sức chen vào hai chân hắn. Thân thể hai người lúc này rất ái muội mà thân mật khắng khít kề sát cùng một chỗ, không chừa ra một khe hở nào.
“Mộ Dung Phục, ngươi muốn làm gì?”. Đoàn Dự miệng khô lưỡi nóng nuốt nuốt nước bọt, cố gắng đẩy ra tìm một không gian, nhưng Mộ Dung Phục lại một mực không buông nên hắn không thể như nguyện.
“Tiểu Dự”. Mộ Dung Phục tựa đầu chôn mặt vào cổ hắn, thanh âm khàn khàn trầm thấp nhẹ nhàng rơi vào tai,
“Ta muốn ngươi”.