Thường Yến Hành cài lại cúc áo cho cô, từng viên từng viên cài lại, con đường này hắn thường xuyên đi, tất nhiên biết sắp đến biệt thự của hắn rồi.
Nhìn cánh môi cô đầy đặn mượt mà cong lên, hắn cười cười mà hôn lên môi cô nhỏ giọng nói: “Thay bộ sườn xám đi, cùng tôi đi gặp mấy người bạn.”
Phùng Chi có chút ngây ra, muốn cự tuyệt theo bản năng lại nghe hắn nói: “Chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi, ngồi một chút liền về.”
Ô tô từ từ dừng trước cổng biệt thự, Thường Yến Hành không xuống xe mà chờ cô trong xe, cô muốn tự mình xuống xe thì tài xế đã giúp cô mở cửa, nhớ tới màn tán tỉnh vừa rồi ở ghế sau, cũng không biết bị anh ta nghe thấy bao nhiêu, len lén ngẩng đầu nhìn trộm anh ta, vành nón của anh ta kéo rất thấp, không thấy rõ nét mặt của anh ta. Nghĩ lại cũng thôi đi, cô theo Thường nhị gia đã hơn một năm mà còn chưa bị người trong phủ phát hiện ra dấu vết, có thể thấy miệng lưỡi người tài xế này và người hầu thân cận Phúc An chặt thế nào.
Cô bước vào trong phòng, người giúp việc cũng không biết đã trốn đi đâu rồi, liền tự mình múc một chậu nước lạnh, hất phần tóc mái trước trán lên dùng cái kẹp kẹp lại, dùng tay vốc nước rửa sạch mặt.
Không nghĩ cũng biết bạn bè của Thường nhị gia nhất định không giàu có thì cũng cao quý, cô thay một bộ sườn xám bằng the hương vân, soi gương chải lại bím tóc, nhìn đôi môi có chút sưng, tô thêm son môi để che dấu, lại mở hộp trang sức ra, chọn một đôi hoa tai và một vòng tay.
Thường Yến Hành đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, mở mắt nhìn về phía cô, cô mặc một bộ sườn xám màu trứng muối ngắn tay, lộ ra hai cánh tay trắng trẻo tròn tròn, tay phải cô đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc màu hồng đào thanh mảnh, tai đeo một đôi hoa tai bằng vàng, đôi môi tô son đỏ, vốn dĩ đã có nét thanh thuần của tuổi trẻ, nhưng khi trang điểm lên không tránh khỏi tăng thêm vài quyến rũ, đột nhiên hắn có chút hối hận khi dẫn cô tới gặp đám bạn của hắn.
Phùng Chi nhìn hắn nhìn chằm chằm cô suy tư gì đó, khuôn mặt không tránh khỏi ửng đỏ lên, ngập ngừng nói: “Cũng không biết nên chọn cái nào.”
“Rất xinh đẹp.” Thường Yến Hành kéo tay cô qua, hôn lên ngón tay cô: “Sao không sơn móng tay màu hồng?”
Phùng Chi móc lọ sơn móc tay từ túi xách ra: “Làm cái này quá tốn thời gian, sợ nhị gia chờ không nổi.”
Thường Yến Hành nổi lên hứng thú cười nói: “Tôi làm giúp em.” Nói xong liền nhận lấy lọ sơn móng tay, bên trên toàn là tiếng anh, hắn nghiên cứu hướng dẫn sử dụng phía bên trên, mở nắp lọ sơn móng tay, nó gắn với một cây kim loại bên trong ống lõi có gắn lông mềm cao cấp.
“Nhị gia hay là để em làm cho!” Thật ra Phùng Chi có chút lo lắng, đàn ông đều là qua quýt cẩu thả, lem ra ngoài hoặc là xót một chỗ thôi đều khó coi như chó gặm vậy, cô quên mang nước tẩy móng rồi.