Người đoán mệnh nhận quẻ thẻ, sau vuốt ve liền sửng sốt: “Sao lại có hai thẻ?”
Nguyệt Mai nghiêm túc lừa ông ta: “Hai thẻ dính vào nhau cùng bị rút ra.”
“Như vậy thì sao có thể tính chứ, không có cách nào tính ra.” người bói toán nửa tin nửa ngờ: “Tôi tính nam tính nữ tính âm dương, tính lão tính tiểu tính đời người, nhưng chưa từng tính qua một người hai mệnh, cô rút lại, rút lại đi!”
Muốn ném lại cái thẻ về ống.
Nguyệt Mai nhanh tay lẹ mắt ôm ống quẻ ra: “Mệnh nào mà bị trùng lặp chứ, ông có nói hay không, không nói không cho ông tiền.”
“Ai nha, cô gái à….” người mù mí mắt dường như lõm xuống run như cây sậy, lại khó bỏ tiền tài, ngón cái thô dày xoa xoa mấy chữ trên cái thẻ, bặm môi trầm mặc, không hiểu là đang tính toán, hay là đang do dự.
Bọn họ cũng mặc kệ ông ta, tự ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn, phục vụ bưng món bánh hạt dẻ hoa quế cuối cùng lên, đều nói no ăn không vô nữa, Nguyệt Mai cười hì hì hỏi: “Thầy bói, có bói ra hôm nay ông có lộc ăn hay không?”
“Cô gái này! Không cần lấy tôi ra vui đùa!” người mù ra sức ngửi ngửi hương vị ngọt của bánh, thở dài nói: “Không thơm bằng trong cung, cửa Thuận Trinh ở Ngự Hoa Viên có cây hoa quế trăm năm tuổi, mỗi khi đến mùa, mùi hương có thể bay tới Ngọ Môn không hề tiêu tan. Ngườ bên ngoài không biết, muốn làm bánh hoa quế hạt dẻ ngon, phải lấy nước cam thảo rưới lên bánh hoa quế mới làm xong, hương thơm của táo đỏ chưng mềm cũng không thể lấn áp được mùi của bánh hoa quế, món này vị táo rất nồng…”
Nguyệt Mai không kiên nhẫn nghe tiếp liền nói: “Ông thích ăn không, rốt cuộc là có nói hay không, không nói chúng ta đi đây.”
Phùng Chi cười giúp đỡ nói: “Ông sợ nói mò không lừa được sao.”
Uyển Phương hô lớn một câu: “Phục vụ tính tiền!”
Người mù ai ai kêu hai tiếng: “Đừng vội đừng vội, tôi nói.” Liền bấm đốt ngón tay tính, trong miệng thầm thì thì thầm, ông ta nói giọng Bắc Kinh điệu nói rất nhanh, Phùng Chi nghiêng tai lắng nghe lúc được lúc không, nghe thấy “Đại sơn đáng phong chướng khí sinh, phù hoa an dật hủ trùng phì, ác tập cổ hoặc hung niệm tiệm, nhĩ thị mạt lộ điên cuồng hoa(1).” Lại nghe được “Thập thất xuân thì hồng loan động, thập cửu bão tử trí tử đích, đích nhuận lôi minh thôi đông thệ, âm dương tương giao vạn vật sinh(2).”
Nguyệt Mai “A nha” ngăn ông ta niệm kinh: “Tôi không hiểu ông nói cái gì cả, chỉ hỏi một câu thôi, mệnh tôi có dài không, có phát tài không, có phải mệnh quý bà hay không!”
người mù nói: “Vốn đã mất lại sống lại, tiền vốn đã mất lại có, vốn đã….” Hắn ngừng lại: “Đại phú đại quý mệnh phú quý.”
Nguyệt Mai thật cao hứng, lời này như là dấu hiệu của tử khí đông lai(3), chứng minh buổi biểu diễn tối nay nhất định sẽ gặt hái được thành công.
Cô bỗng nhiên nhớ ra đây là thẻ hợp cùng với Phùng Chi, vội vàng gọi: “Tiên sinh tiên sinh, tách hai cái thẻ ra rồi nói lại lần nữa đi.”