Thường Yến Hành lạnh lùng mặt không biểu tình, duỗi tay giải thắt lưng cởi quần, lộ ra một tảng lông mao đen nhánh, thịt trụ thô tráng cao lớn đã là gắng gượng đứng thẳng, hắn nói: “Tao hóa, dùng miệng hút ra.”
Phùng Chi khiếp sợ mở to hai mắt: “Em không biết….” Trước kia hắn chưa từng yêu cầu qua, hơn nữa vừa lớn vừa đáng sợ như vậy, miệng cô làm sao nhét vừa.
“Tôi liếm huyệt em nhiều lần như vậy, uống không biết bao nhiêu dâm thủy, còn không học được? Chỉ lo hưởng thụ?” Thường Yến Hành ánh mắt hài hước, nói hết bài này đến bài khác hết sức tục tĩu, chế nhạo.
Nếu không phải bề ngoài nho nhã như trước đây, Phùng Chi thật sự cho rằng là ngưới khác rồi, Thường nhị gia là người có học vấn, chưa từng thô tục hạ lưu như vậy.
“Trách tôi trước đây quá nhường nhịn em.” Thường Yến Hành nhìn thấu tâm tư của cô, nhếch môi cười, mới nói: “Đây mới là gương mặt thật của đàn ông.” Không muốn nói nhiều, một tay ấn vai cô quỳ xuống đất, một tay siết chặt cằm cô nâng lên, đúng lúc đối mặt với con dã thú lành lạnh kia, Phùng Chi ngậm chặt môi, nhưng có thế nào cũng không phải đối thủ của Thường Yến Hành, khẽ dùng sức liền bị ép mở miệng, hắn thịt trụ thuận lí thành chương tiến vào, khuôn miệng non mềm ướt ướt, cái lưỡi đinh hương dán vào cán thịt nổi lên gân xanh, hoảng loạn mà liếm láp. Lại không biết rằng loại tư thái hồn nhiên này lại như ý người nào đó.
Thường Yến Hành sảng khoái thẳng sống lưng: “Muốn nhanh phải dùng sức liếm, dùng sức hút.”
Phùng Chi miệng bị nhét đầy những vẫn còn hơn phân nửa ở bên ngoài, đỏ tím sưng to cứng như chùy sắt, khẽ liếc xuống là có thể nhìn thấy nó, không khỏi nơm nớp lo sợ.
Cô biết có kháng cự vô dụng, chỉ muốn kết thúc nhanh, nhắm mắt lại, vươn lưỡi liếm lung tung lên thân gậy gập ghềnh, tuy nóng như lửa lại có mùi xạ hương nhàn nhạt, cũng không quá khó ngửi, nhớ tới hắn nói phải hút, có dùng sức mút vào, hàm răng vô tình chạm vào da thịt, nghe hắn “Hí” một tiếng, liền răn dạy: “Còn dám cắn người, lúc tôi liếm có dùng răng sao?” Giọng hắn có chút trầm thấp, có chút nặng nề.
Tất nhiên là có dùng, Phùng Chi muốn nói chuyện, vật kia lại đột nhiên nguyên cây tiến vào, hóa ra Thường Yến Hành ghét cô quá trúc trắc lại quá chậm, mà hắn như tên đã lên dây, đơn giản duỗi tay giữ chặt gáy cô, tự lo chính mình đưa đẩy trong miệng cô.
Lúc Phùng Chi cảm thấy gần như không thể hô hấp, hắn lại rút ra hơn phân nửa, mới thả lỏng được chút hắn lại đẩy vào chạm tận tới cổ họng, ra ra vào vào mãi không ngừng.