Đóa Ngô Đồng Nở Rộ

Chương 41-4: Về sau, mấy chuyện hôn miệng gì đó, anh sẽ không hỏi em đâu. Đồ Ngốc. 4



Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Bởi vì cơm tối đã bắt đầu, bàn ăn xem ra hơi bừa bãi, trên mặt mọi người có nét lúng túng.

Quý Hiểu Đồng lén lút len lén trợn mắt nhìn Thường Tiếu một cái, trách cứ cô cứ lần lữa làm mất thời gian quý báu, người sau bày tỏ chột dạ.

Một bữa cơm, vừa mới bắt đầu ăn có chút nặng nề, rốt cuộc, tiên cô làm bộ như lơ đãng đặt câu hỏi: “Đến với nhau từ khi nào thế?" Quý Hiểu Đồng lập tức bày chén bày đũa, nghiêm túc trả lời: “Ba tháng.” 

Tiên cô cũng không có khách khí, lại hỏi: “Cháu thích Tiếu Tiếu nhà ta ở điểm gì?” Nghe xong câu này, thần kinh Thường Tiếu cũng căng thẳng, Quý Hiểu Đồng chăm chú nhìn tiên cô: "Tất cả ạ.” Sau đó liền quang minh chính đại nắm tay cô.

Thật là kỳ quái, giữa mùa đông mà đột nhiên Thường Tiếu cảm thấy nóng.

Khóe miệng chị dâu cả đột nhiên cong lên, tựa sát vào Thường Tiếu, nhẹ giọng cười gian: “Cậu ấy đối xử với em rất tốt đúng không.” Thường Tiếu liều mạng gật đầu, suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, lại lắc đầu nguầy nguậy, sau đó lại gật đầu, cuối cùng hung hăng bới bát cơm. Âm thầm đá quý Hiểu Đồng một cước, anh việc gì phải cầm tay cô chặt thế, rút mãi không được!

Quý Hiểu Đồng tỏ vẻ hời hợt, nhưng mà lòng bàn tay chợt thấm mồ hôi, tiết lộ cậu đang khẩn trương.

Anh hai Thường Hoan cũng là người thẳng tính, thốt ra một câu: “Người nhà cậu không phản đối chứ?” Quý Hiểu Đồng vội vàng gật đầu: "A, là thế này ạ, nếu như thuận tiện, ba mẹ cháu muốn mời mọi người ngày mai ăn cơm chung ạ.” Lời nói đổi lấy toàn bộ yên lặng trong nhà.

“Ôi…” Thường Nhạc không sợ chết tiếp lời: “Là một người, hay là… mọi người?”

“Mọi người ạ.”

“Nhanh như vậy?” Vẻ mặt tiên cô cũng có chút mê mang.

“Dạ…” Quý Hiểu Đồng hơi ngượng ngùng cười cười: "Bọn họ chỉ là… Tương đối nhiệt tình ạ.” 

Lúc Thường Tiếu đưa Quý Hiểu Đồng ra cửa, rất tức giận đập cậu một cái: 

“Người không biết còn tưởng chúng ta bàn việc cưới đấy!”

Bỗng Quý Hiểu Đồng bắt được tay của cô, kéo  cả người cô về gần mình, nhanh chóng chụt một cái lên miêng cô, nặng nề thở ra một hơi, ôm gáy kéo vào trong ngực anh, nhẹ giọng nói: 

“Anh chỉ muốn  cho em biết, anh rất nghiêm túc.” 

Thường Tiếu cảm thấy hốc mắt hơi ướt, hơi ấm từ áo khoác truyền đến, nghe anh hít hít mũi, giọng nói mang theo chút oán giận: “Chẳng thế còn gì? Em nghĩ anh và em là đùa giỡn à?”

“Vậy … Mấy chuyện gặp cha mẹ gì đó, nên gặp thì gặp đi! Hô, trời lạnh quá…” Cô trừng mắt liếc anh, quang minh chính đại nhào vào ngực anh, ừ, đến đây đi, cho Tiếu gia ta ôm một cái.

“Này…” Lát sau, anh gọi cô.

“Sao?”

“Vừa rồi nhanh quá…”

“Hả?”

“Hôn lại một cái đi….” Chưa nói xong đã đè môi xuống, tỉ mỉ ươn ướt, trằn trọc triền miên.

Không dễ dàng tách ra, ánh mắt Thường Tiếu mơ màng nhìn anh.

Nghe thấy anh đột nhiên rống lên: “Em xem, em lại ngầm đồng ý này!” Hừ một tiếng, lần nữa nghiêng người xuống.

Cứ như vậy, dễ dàng trốn mùa đông giá lạnh.

Trước khi về, trừ câu ngày mai gặp, thật ra thì Quý Hiểu Đồng còn một câu chưa nói ra miệng:  “Về sau, mấy chuyện hôn miệng gì đó, anh sẽ không hỏi em đâu. Đồ ngốc.”

Mọi chuyện thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Thường Tiếu.

Tối nay trước khi đi ngủ, cả nhà cô họp lại, nhằm vào Quý Hiểu Đồng cẩn thận thảo luận, cảm thấy tất cả mới chỉ là bên ngoài, còn cần điều tra thêm.

Vậy mà ngày hôm sau vừa bò dậy, Thường Tiếu vẫn cứ bồn chồn lo âu, tim cứ đập nhanh không giải thích được.

Nhưng người trong nhà cô luôn luôn hành động mạnh mẽ vang dội, nói một không nói hai, cũng không cho cô cơ hội từ chối, liền lôi kéo cô đến chỗ hẹn.

Nhà họ Quý trang trọng hơn cô nghĩ, chỉ là một bữa cơm lại hẹn ở khách sạn năm sao tốt nhất khu này, ở một phòng riêng nguy nga lộng lấy cực kì rộng, nghĩ lại, chỗ quà tặng hôm qua anh đưa đến, tuyệt đối không rẻ.

Thì ra cô vẫn chưa từng tìm hiểu xem anh… có tiền?

Khụ, vừa mới được nhân viên dẫn vào phòng, đã thấy một người phụ nữ dáng người “phúc hậu” tiến lên đón, cười híp mắt, có vẻ nhiệt tình như lửa, cũng bình dị gần gũi. Sau đó người phụ nữ ấy thân thiện mời người nhà cô ngồi vào bàn, sau đó vòng qua trước mặt cô, cười đến vui vẻ nở hoa, vô cùng thân thiết: “A, cháu chính là Thường Tiếu đi? Thằng nhóc thối nhà chúng ta, nhờ cháu chăm sóc nhiều hơn nhé!” 

Ồ,… Mẹ Quý?

Thường Tiếu hơi giật mình, rất lâu chưa phục hồi tinh thần, vẫn là tiên cô đáp lời: “Gọi con đó! Ngốc cái gì!”

Cô mới bừng tỉnh, vội vàng chào hỏi: “Con chào dì ạ!”

“Được, tốt!” Ánh mắt mẹ Quý nhìn cô rất hài lòng, dịu dàng nắm tay cô, kéo lên phía trước, về phía Quý Hiểu Đồng đang ngồi nghiêm trang: “Cháu ngồi cạnh nó đi.” Sau đó ra chỉ thị cho Quý Hiểu Đồng: “Rót trà.” Quý Hiểu Đồng liền ngoan ngoãn làm theo.

Mẹ Quý lại cười tít mắt với mọi người: “A, ba thằng bé mới gọi điện xảy ra chút việc, nhưng sẽ đến ngay thôi, tôi không biết khẩu vị mọi người, nên đã gọi mấy món ngon ngon ở đây, những cái khác, mọi người cứ tùy ý nha, đừng khách sáo với tôi.” 

Thường Tiếu vẫn ngẩn người nhìn bà, trước khi chính thức nhìn thấy mẹ Quý, trong đầu đã vẽ ra rất nhiều hình tượng, ví dụ như người phụ nữ lai Tây xinh đẹp động lòng người, ví dụ như  người phụ nữ nhỏ nhắn dịu dàng vui vẻ, hoặc là giống như mẹ Dư xuất than danh gia khuê tú khôn khéo giỏi giang, nghĩ thế nào, cũng là những mẫu hình xinh đẹp lễ nghi… mà không phải… Hòa ái dễ gần như vậy.

Song nghĩ kĩ lại cũng thấy hợp lí, bà và Trần Thần hoàn toàn là một cái khuôn đúc ra ngoài, không được cao lắm, dáng người đậm đà, vẻ mặt tươi cười. Dễ gần, nhưng cũng là người có năng lực.

Không lâu sau, ba Quý Hiểu Đồng xuất hiện ở cửa phòng, từ lúc thấy mẹ anh, cô vẫn không hình dung được chính xác dáng vẻ ba anh thế nào, giờ vừa thấy, tây trang thẳng thớm, anh tư bộc phát, tinh thần phấn chấn, khí vũ hiên ngang, quả thật Thường Tiếu có bao nhiêu thành ngữ đều xuất ra hết, tướng mạo rất tốt, hoàn toàn thi triển được hết các ưu điểm của con lai, ngũ quan rõ nét, hoàn toàn chính là hình tượng đàn ông đẹp trai tim bay vùn vụt. Nhìn trông cùng lắm chỉ đến bốn mươi tuổi, vô cùng khí chất.

Thường Tiếu xem tiểu thuyết đến lậm rồi, hiện tại trong đầu chỉ xoay xoay một từ - tổng giám đốc, hiển nhiên ba Quý chính là hình tượng tổng giám đốc cuồng phong vô địch trong tiểu thuyết.

Ông vừa vào cửa liền tiến thẳng đến chỗ mẹ Quý khẽ hôn bà, tự nhiên ôm eo nghe bà giới thiệu khách, sau đó cố gắng nở nụ cười thật tươi.

Thương Tiếu thấy đây rõ ràng tình cảm giữa hai vợ chồng rất tốt, nghĩ thầm, dù mẹ Quý không có phong thái đặc biệt hơn người gì đó, cũng không phải mỹ nhân tuyệt thế, nhưng tại sao đứng cạnh ba Quý tỏa sáng ngùn ngụt vẫn cảm thấy bọn họ thật là xứng đôi đây?

Mãi nghĩ lung tung, Quý Hiểu Đồng đã đi rót nước xong một lượt, ngồi bên cạnh cô, đột nhiên, đưa tay nắm tay cô.

Hốc mắt Thường Tiếu lại ướt, nhẹ nhàng, cầm lại tay anh, hít sâu một hơi, đột nhiên, vô cùng có dũng khí.

Cơm nước xong, hai bên gia đình ngầm cho phép bọn họ ra ngoài, hai người cả đường không nói chuyện, mặc cho gió lành lạnh tê tê lướt qua mặt.

“Này Quý Hiểu Đồng,” Thường Tiếu đi tới đi lui, đột nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có nghĩ đến, nếu mẹ anh không thích em thì phải làm thế nào?”  

Quý Hiểu Đồng nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt gò má cô bị gió thổi lạnh, cho cô ấm áp, sau đó cong môi cười: “Việc này, anh với mẹ đã hình thành nhận thức chung rồi.”

“A?”

“Trước đó mẹ đã cho rằng cô gái nào cũng được, chỉ cần anh thích. Trên thực tế, mẹ cũng đã nói, chỉ cần cậu anh đồng ý, thì phía mẹ càng không thành vấn đề.”

“Ô…” Thường Tiếu vẫn chu mỏ: “Nhưng nếu thật sự không thích?”

“Ngu ngốc,” Hai tay cậu dùng sức, bóp mặt cô thành nhiều hình thù kì dị rồi hài lòng bật cười khanh khách, sau đó khẽ xì ra tiếng: “Anh nói với mẹ rồi, không đồng ý ý, đồng nghĩa với không tin vào mắt nhìn của anh, sẽ khiến anh luôn hoài nghi về phán đoán của mình, anh sẽ rơi vào con đường cực đoan một đi không trở lại.”

“Anh là thằng con hư.”

“Ngốc, vậy em liền thay anh thương mẹ.”

“Em biết rồi!” Thường Tiếu nặng nề gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng cau mày suy nghĩ một chút… 

Ực… Không phải cô vừa cam kết gì đó chứ?

Quý Hiểu Đồng đã nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán cô, hài lòng nói: "Thật biết nghe lời…”

Sau khi mối quan hệ của cô và Quý Hiểu Đồng được đưa lên mặt bàn, anh bắt đầu dung nhập một cách tự nhiên vào cuộc sống gia đình nhà Thường Tiếu, từ Đức ca đến tiên cô đến anh cả chị dâu cả anh hai anh ba, đều rất vui vẻ, thinhr thoảng còn có thể vùi trong phòng anh ba, cùng nhau nghiên cứu mấy vấn đề con chip vi mạch, trang bị, còn có kĩ thuật tập chiến gì gì đó… rất hài hòa.

Về phần tiên cô, ban đầu còn có đôi phần không yên tâm với bộ dáng yêu nghiệt của Quý Hiểu Đồng, thế mà càng về sau, thấy anh biểu hiện dung dị, rất ăn ý với con gái, mặc dù chuyện nhỏ sẽ cãi nhau, nhưng chuyện lớn nhất định sẽ nhẫn nhịn vô điều kiện, cùng với quan hệ hài hòa giữa hai gia đình, đã rất yêu thích cậu trai này, trong lời nói không thể thiếu câu than thở “Mi xem Quý Hiểu Đồng người ta”. Dần dà thỉnh thoảng trong lòng Thường Tiếu cũng có chút ghen tức, ngẩng đầu lại thấy tên Quý Hiểu Đồng kia phổng mũi không giấu nổi vui sướng, cảm thấy dở khóc dở cười.

Dĩ nhiên, chủ yếu nhất, rốt cuộc cũng có người dốc sức muốn làm chân bốc vác, cô cũng mừng rỡ nhẹ nhõm, tất cả đi vào nề nếp.

Ngày anh cả kết hôn, Quý Hiểu Đồng lăn qua lăn lại luôn chân luôn tay, mấu chốt là, ba Quý mẹ Quý cũng tới, nhân tiện dắt theo hai mươi con xe mới, nói là để anh cả đi đón dâu thật hoành tráng.

Lập tức khiến quan hệ hai nhà càng thêm khăng khít.

Quý Hiểu Đồng bên cạnh không cho là đúng hừ nói: “Chờ anh cưới em vào cửa anh sẽ dẫn một trăm cỗ xe hoa rước dâu, lồng lộng hùng dũng đón em vào nhà.” Gì chứ, muốn gây tắc đường à, mới lại, lúc nào mà bọn họ đã thân đến mức bàn chuyện cưới xin rồi? 

Nhưng nhìn về sau, ánh mắt tiên cô nhìn cô, như đe dọa nếu cô không gả cho Quý Hiểu Đồng thì đó tuyệt đối là tội ác tày trời không thể dung thứ!

Những ngày sau rất nhanh, đảo mắt đã là học kì hai năm thứ ba.

Các bạn cùng khóa đã bắt đầu đi xin thực tập, người nào mau lẹ đã liên hệ công việc. Cô cũng không gấp, vẫn duy trì cuộc sống học tập và nghỉ ngơi bình thường.

Cuối tháng năm, công ti của Trần Thần cuối cùng cũng tìm được văn phòng ở thành phố này, phía trên điều xuống mấy nhân viên cốt cán đến để “khai hoang”, Thường Tiếu biết hai người trong số họ, cho nên ở giai đoạn chuẩn bị, mỗi chủ nhật sẽ cùng Quý Hiểu Đồng đến xem có chỗ nào có thể giúp một tay. d.d.l.q.d.

Thỉnh thoảng cô cũng muốn nhắn tin nói chuyện gần đây với Dư Phi, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, nhưng suy nghĩ lại lại chỉ nhắn được “Năm mới vui vẻ” cũng chẳng biết nói gì.

Ngày tốt nào đấy vào giữa tháng sáu, mọi thứ cơ bản đều đã hoàn thiện ổn thỏa, nhà đầu tư lớn sẽ đến thị sát, sẽ có buổi lễ cắt băng đơn giản, Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng cũng nhận được thông báo đi bổ sung thêm, Trần Thần cũng trở về, liên tục nhắc nhở cô ăn mặc chỉn chu chút. d.d.l.q.d.

Thường Tiếu liền đặc biệt đi mua một bộ quần áo công sở nữ tính, mặc vào tinh thần phấn chấn, thần thái vùn vụt.d.d.l.q.d.

Buổi tối tiên cô nhìn cô thử quẩn áo, cuối cùng cảm khái, hai mươi năm trước bà sinh ra, đúng là một bé gái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv