Đóa Hồng Tàn

Chương 7



Sau khi trở lại thủ đô, Vương Khải Quang đến thăm cha mẹ của Lục Dã. Lục phụ hỏi:" Lục Dã có hối hận không?". Vương Khải Quang cười nói: "Hẳn là không.". Lục phụ trầm mặc, dường như hơi rối rắm, cuối cùng vẫn nói: "Ừ, ít ra nó vẫn còn đáng mặt Alpha.". Lục mẫu vội vàng hỏi: "Tiểu bảo bảo cùng Tiểu Hạ thế nào?"

Vương Khải Quang cười ha hả, nói: "Hai người đều khá tốt ạ. Hai bác yên tâm, Lục ca chăm sóc người ta tốt lắm."

Trời chậm chạp ửng sáng, Hạ Ngôn Tân dậy muộn, không nghĩ rằng Lục Dã vẫn ở cạnh. Sau khi làm tình thường xuyên, anh thường có ảo giác rằng mình cũng đang được yêu, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn một chút mới dám ngẩng đầu nhìn Lục Dã.

"Tỉnh?"

"Ừm."

Anh cảm thấy mình giống như một đóa hồng chuẩn bị héo, mùi thơm vẫn ngào ngạt nhưng nội tâm đã úa tàn. Thời gian cùng hoàn cảnh sẽ làm con người ta thay đổi, hiện tại, Hạ Ngôn Tân cảm thấy quá khứ mới là giấc mơ. Anh bị nhốt lâu rồi, không chỉ mệt mỏi, còn muốn chạy trốn khỏi mọi điều đang đày đọa mình. Anh chán ghét bản thân của bây giờ.

Lục Dã đang dỗ nhi tử. Buổi sáng, bé bi thấy cha mẹ vẫn còn đang ngủ liền oa oa khóc lớn, ý đồ đánh thức cha mẹ đang say ngủ. Lục Dã nhẹ giọng nói với anh bạn nhỏ: "Con đánh thức vợ của cha." Hắn luôn cường điệu Hạ Ngôn Tân là lão bà của mình, kể cả với nhi tử. Tin tức tố của hắn có tính công kích, dù cố gắng nói ôn nhu nhất có thể nhưng cũng không làm trẻ con bình thường trở lại. Em bé nắm chặt tay khóc lớn:"Oa -----". Hạ Ngôn Tân vội vàng đi đến trước mặt Lục Dã, nói: "Sao cậu lại hung dữ thế? Dọa bé con mất rồi."

Anh nhẹ giọng dỗ dành, tựa như đọc thần chú, em bé không khóc nữa. Đáy lòng Lục Dã mềm mại như nhung. Phần lớn Alpha đều thích kiểu Omega như Hạ Ngôn Tân. Hắn không thể chỉ rõ điểm tốt của Hạ Ngôn Tân, đại khái là nơi nào cũng tuyệt vời. Từ thời niên thiếu, cường thế, bá đạo, hung hãn, bình tĩnh, ưu tú như hùng ưng trên trời, nhưng hắn vẫn yêu Hạ Ngôn Tân, Hạ Ngôn Tân là người trong lòng của Lục Dã.

Hạ Ngôn Tân đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Tôi đi pha cà phê, cậu uống không?"

Lục Dã nhìn dáng đứng của Hạ Ngôn Tân, tối hôm qua anh có hơi động tình quá đà nhưng hôm nay nhìn vẫn còn khá ổn.

"Lại đây."

Hạ Ngôn Tân uyển chuyển nhẹ nhàng như mèo đi tới, ngây thơ nhìn hắn. Lục Dã hỏi anh: "Đau bụng không?". Lỗ tai của Hạ Ngôn Tân đỏ ửng lên, lắc đầu nói: "Hôm qua ở phòng tắm rửa sạch rồi... không có đau.". Lục Dã hôn khóe miệng anh:" Pha giúp tôi một ly, không đường."

"Ừm." Hạ Ngôn Tân nói, "Vậy cậu chờ tôi một chút."

Mấy hôm trước, Lục Dã đưa Hạ Ngôn Tân đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cũng trao đổi bí mật với Lục Dã, khoang sinh sản cùng cửa vào của Hạ Ngôn Tân hơi sưng, không đến mức nhiễm trùng nhưng khả năng cao eo sẽ đau. Lục Dã liền ở phương diện nào đó thu liễm rất nhiều. Lão bà đương nhiên muốn chăm sóc cẩn thận. Nội tâm hắn đặt Hạ Ngôn Tân ở vị trí rất cao, trừ khi Hạ Ngôn Tân rời bỏ hắn còn lại, phần lớn hắn đều có thể nhân nhượng. Tối hôm qua, Hạ Ngôn Tân nhỏ giọng khóc gọi tên Lục Dã, làm hắn ôm anh một cái. Khi đó, Hạ Ngôn Tân lấm lem nước mắt cọ ngực hắn ướt một mảng giống như mèo nhỏ dính mưa cọ cọ chủ nhân.

Hạ Ngôn Tân pha xong cà phê đem đến phát hiện Lục Dã đang ngẩn người. Lục Dã ít khi phát ngốc, phần lớn thời gian đều giống một chiếc máy tính tinh vi hoạt động hết năng suất.

Hạ Ngôn Tân nhẹ giọng nói: "Cà phê xong rồi."

"Ừm."

"Cậu chuẩn bị làm việc đúng không? Tôi ôm em bé sang phòng bên cạnh."

Lục Dã tỉnh táo lại thoát khỏi hồi ức hôm qua, nhìn về đại mỹ nhân đứng trước mặt, dựa vào bên tai Hạ Ngôn Tân nói: "Tôi lại muốn ôm anh."

Hạ Ngôn Tân giật mình, đỏ mặt, lắc đầu nói: "Tôi...... Ta từ bỏ......."

Lục Dã hôn khóe miệng anh, nói: "Trêu anh thôi."

Lục Dã trên giường hơi ác liệt, hắn có thể là một trong số ít Alpha vĩnh viễn nhiệt tình với thê tử của mình. Buổi sáng, Hạ Ngôn Tân đưa lưng về phía hắn, ngồi ở mép giường. Eo của anh rất nhỏ, xương bướm sau lưng lộ ra. Lục Dã mới tắm xong, đi qua ôm Hạ Ngôn Tân đứng lên cân, nhìn số liệu, cau mày nói: "Gầy quá."

Hạ Ngôn Tân nằm trong lòng ngực hắn, bất đắc dĩ nói: "Đâu có?"

Ban ngày phải chăm sóc em bé, tối đến còn phải thỏa mãn trượng phu hung mãnh, Hạ Ngôn Tân cảm thấy công việc hiện tại của mình so với hồi trước còn mệt hơn nhiều, chắc chắn gầy đi rồi. Lục Dã cũng thu liễm một chút, một tuần bảy lần thành một tuần bốn - năm lần. Hắn cứ tưởng rằng mình thuộc kiểu trượng phu cấm dục mẫu mực lắm rồi nhưng lão bà hắn lại không nghĩ như thế. Số lần giảm bớt nhưng lại lâu hơn, toàn thân anh vẫn rất mệt. Thế nhưng, Lục Dã không lừa anh. Đã lâu lắm rồi, anh vẫn không mang thai, Lục Dã có thể đã làm giải phẫu tránh thai. Hạ Ngôn Tân không nghĩ điều này thể hiện sự quý trọng với mình mà chỉ là Lục Dã không thích trẻ con nhưng Lục Dã lại rất tốt với Lục Huy, làm anh thấy hơi mâu thuẫn.

Anh đung đưa nôi, bé bi trong nôi mắt một mĩ, lười nhác giãn eo. Lục Dã liếc mắt nhìn bảo bảo một cái, nói:" Không di truyền cái tốt đẹp."

"Hở"

"Đôi mắt không giống anh." Lục Dã trầm giọng nói, "Tôi đến công ty đây."

Chờ hắn đi rồi, Hạ Ngôn Tân mới ý thức được, người này hình như đang khen chính mình.

Thời gian có thể bào mòn con người cũng có thể dễ dàng xóa bỏ dấu vết người ta. Bạn nhỏ được một tuổi, Lục Dã tổ chức yến hội nho nhỏ. Cha mẹ cùng em gái đều tới. Hạ Ngôn Tân hơi không thích ứng được với trường hợp nhiều người như này. Đã lâu rồi, anh không tiếp xúc với quá nhiều người, mặc dù Lục Dã vẫn luôn nắm tay anh nhưng anh vẫn thấy rất khẩn trương.

Lục Dã ngoái đầu nhìn anh lại bị đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp này hấp dẫn, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Không cần lo lắng như vậy, chỉ là người nhà và bạn bè tôi thôi."

Hạ Ngôn Tân gật đầu, nói: "Cha mẹ cậu hẳn là không thích tôi."

Lục Dã nhíu mi: "Sẽ không."

Hắn nghĩ lại, bổ sung: "Tôi thích là đủ rồi."

Đây là lần đầu tiên Hạ Ngôn Tân nghe thấy Lục Dã thổ lộ với anh, anh giật mình, trong lòng thấy chua xót, nhất thời không biết Lục Dã chỉ là đang dỗ mình hay là đang nghiêm túc. Lục Dã không phải kiểu người mỗi giây mỗi phúc đều sẽ nói thích. Bảo bảo trong lòng đã biết nói, nhẹ giọng kêu anh: "Ba ba ~"

Hạ Ngôn Tân ôm bé cưng, hôn hôn, sau đó đặt vào nôi. Lục Dã đi tới, nói: "Bảo bảo đã một tuổi, anh muốn lễ vật gì không?"

Hạ Ngôn Tân mê mang, anh không muốn gì, ở phương diện vật chất, Lục Dã cũng chưa bao giờ bạc đãi anh. Anh lắc đầu. Lục Dã trầm tư một lát, nói:" Về sau, mỗi tuần tôi sẽ đưa anh tiền tiêu vặt, cũng cho phép anh ra ngoài nhưng không được đi quá xa, buổi tối phải trở về nhà."

Hạ Ngôn Tân giật mình, nói: "Cậu không sợ tôi bỏ nhà trốn đi à?"

Lục Dã cười nhạo, nói: "Anh dám trốn, tôi sẽ bắt lại, nhốt, đánh dấu thêm lần nữa."

Anh có được tự do. Nhưng, hiện tại, anh không bỏ được quá nhiều điều, cũng không muốn cao chạy xa bay. Hạ Ngôn Tân bắt đầu đưa em bé đi học mẫu giáo. Anh không có sở thích gì cho nên nghĩ ngay đến bé cưng. Mỗi lần chuẩn bị đi ra ngoài, anh đều đội mũ đeo khẩu trang che ksin mặt khiến phụ huynh của các em bé khác cũng không biết ngoại hình anh như thế nào. Ngẫu nhiên, Hạ Ngôn Tân sẽ nghe thấy bọn họ oán giận chồng mình không về nhà, sau lại nghe được các loại chuyện bạo dạn hơn.

"Tôi cứ nghĩ là chồng tôi đau dạ dày nên dưỡng bệnh. Động dục kỳ cực kỳ thống khổ cũng chỉ dám dùng thuốc ức chế hay vài món đồ chơi."

Hạ Ngôn Tân khiếp sợ, đôi mắt mở lớn.

Phụ huynh kia tiếp tục nói: "Cuối cùng phát hiện ra là ngoại tình. Hắn cùng cái giống lẳng lơ đê tiện kia dắt nhau vào khách sạn xằng bậy bị tôi tóm được. Ly hôn! Tôi muốn cho tên khốn đấy trắng tay cút khỏi nhà!"

Hạ Ngôn Tân không tự chủ được, gật gật đầu.

Omega đang nói chuyện kia nhìn về phía Hạ Ngôn Tân, hỏi:" Bạn mới, tên là gì thế?"

Hạ Ngôn Tân cong con mắt, nói: "Mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Hạ đi."

Anh không bỏ khẩu trang, mọi người lại đổi qua thảo luận mặt của anh. Có người đoán là bị thương hoặc hủy dung. Dù sao thì vẫn thảm, nếu không nhất định sẽ lộ mặt. Nhưng quần áo của Hạ Ngôn Tân đều rất đẹp, các Omega kia đều hâm mộ quần áo và giày cao cấp của anh. Mấy thứ đấy đều do Lục Dã mua. Về phương diện ăn mặc, trước nay Hạ Ngôn Tân đều không để ý lắm, Lục Dã thích mua đồ cho anh, anh cũng mặc theo.

Học đến tuần thứ 4, bé bi tháo khẩu trang của baba hôn một cái. Vì thế, mọi người cũng được nhìn thấy mặt của Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân hoảng hốt. Nhưng thực tế, người dân của sao Tiên Nữ cũng không nhiều người biết anh là ai, thời điểm nguy cấp nhất đã qua lâu, Lục Dã cũng bảo hộ anh rất tốt.

"Cha mẹ ơi" Omega lần trước kêu muốn ly hôn kia ngơ ngẩn nói "Tôi mà có khuôn mặt này mỗi ngày tôi đều khoe."

Lục Dã tới đón vợ con đi ăn cơm, đúng lúc thấy mọi người vây quanh ngắm vợ mình. Hắn nắm tay dắt Hạ Ngôn Tân đi khỏi, mọi người mới biết được đây là vị thái thái được Lục Dã kim ốc tàng kiều. Hai người mang hài tử đi khỏi, mấy người mới cùng nhau thảo luận: "Vừa rồi...là... Lục Dã?"

" Đúng rồi, đẹp trai quá đi".

" Đúng là vợ chồng xứng đôi ghê"

" Ê, tôi nghe thấy tin đồn, Lục Dã kết hôn với quan lại của đế quốc cũ".

Người khác chen vào" Lục Dã vì người ta mà xuất ngũ, chả biết đúng sai?"

Lục Dã một tay nắm tay Hạ Ngôn Tân, một tay đẩy xe nôi.

"Tối muốn ăn gì?"

Hạ Ngôn Tân nghĩ một chút, nói: "Bạch tuổi xào cay cùng cá hồi hấp."

"Anh chơi với mấy Omega đấy vui không?"

Hạ Ngôn Tân "Ừ" một tiếng: "Cũng được."

"Mấy người có vẻ không thân lắm."

" Ừ, nhưng mà tôi sẽ nghe bọn họ nói chuyện phiếm."Hạ Ngôn Tân nói:" Không bình luận nhưng sẽ nghe."

"Bọn họ nói cái gì?"

Lục Dã muốn nghe Hạ Ngôn Tân nói nhiều hơn liền kiên nhẫn hỏi.

"...... Đang nói việc tư của người ta." Hạ Ngôn Tân nhìn Lục Dã, nhẹ giọng nói, "Lão công người ta xuất quỹ gì đó."

"Anh hẳn là không để bụng đi." Lục Dã cười một tiếng, hút điếu thuốc.

Hạ Ngôn Tân trầm mặc thật lâu, vẫn luôn cúi đầu.

Lục Dã cảm thấy không ổn, nhẹ nhàng nhéo cằm Hạ Ngôn Tân nhìn mắt anh.

Hạ Ngôn Tân lại có chút ủy khuất,chậm rì rì nói: "Chính là, chúng ta đã kết hôn......"

Lục Dã không biết tại sao Hạ Ngôn Tân lại buồn, vì không muốn cùng hắn tiếp tục cuộc hôn nhân này hay là Hạ Ngôn Tân đã thích người khác nên ám chỉ cho mình hiểu? Không thể nào là lo lắng hắn xuất quỹ. Trong lòng Hạ Ngôn Tân, hắn chỉ so thú vật tốt hơn một chút, hắn rất rõ ràng, mặc dù Hạ Ngôn Tân dịu ngoan như này nhưng đều do bản thân cưỡng bách anh. Hắn rất muốn bảo hộ anh. Chỉ cần mắt Hạ Ngôn Tân hơi ướt, hắn liền không ngại dỗ anh.

Hạ Ngôn Tân không tưởng tượng được việc Lục Dã sẽ đi ôm ấp người khác, anh cảm thấy câu nói của Lục Dã quá mơ hồ. Anh vẫn luôn cảm thấy chính mình chỉ là món đồ chơi Lục Dã nhất thời có hứng thú mà thôi, hiện tại, cảm giác này ngày càng trào dâng mãnh liệt hơn. Lúc ăn cơm, anh vẫn ngẩn người, Lục Dã kẹp miếng cá đặt vào bát anh, thấy cảm xúc anh suy suýt đi, cười như không cười hỏi: "Lão bà, thích ai?"

Hắn nửa đùa nửa thật, ánh mặt kia cùng tin tức tố như đang uy hiếp Hạ Ngôn Tân. Hạ Ngôn Tân nhịn không khóc thật lâu cuối cùng như vỡ đê mà trào ra, không hiểu tại sao Lục Dã lại hung dữ với mình. Lục Dã cau mày, cảm thấy bản thân đã nhịn lắm rồi, nói: "Anh khóc cũng vô dụng, dù anh thích ai khác thì tôi cũng không buông tay."

Bé cưng nhìn Hạ Ngôn Tân khóc cũng "Oa" một tiếng khóc theo. Hạ Ngôn Tân bế bảo bảo dỗ dành, Lục Dã cau mày nhìn bảo bảo, bảo bảo lại khóc to hơn. Hạ Ngôn Tân đã lâu không khóc như thế, anh chỉ hi vọng Lục Dã không như mấy năm nay coi anh là món đồ chơi thích nhất thời nhưng Lục Dã không hiểu anh. Buổi tối, trở về nhà, Lục Dã ngồi trên sô pha xem tin tức, Hạ Ngôn Tân lên tầng nghỉ ngơi trước.

Lão quản gia nhìn biến cố nhỏ giữa hai người, hỏi: "Thiếu gia, chuyện gì thế?"

"Không biết, nhưng bị tôi dọa khóc."

Lục Dã hơi hoảng loạn, suy sụp kéo cà vạt xuống. Lục Dã ngồi nghĩ nửa ngày, lão quản gia khuyên hắn: "Thiếu gia, ai cũng có cảm xúc riêng, không có khả năng lúc nào cũng không thay đổi.". Lục Dã cười nhạo: "Anh ấy dám thích người khác, tôi dám làm chuyện càng không có đạo đức hơn."

Lão quản gia trầm mặc thật lâu, mới nói: "Ý tôi là, Hạ tiên sinh cũng có cảm tình với ngài chứ sao lại khóc trước mặt em bé. Kiểu người như Hạ tiên sinh, không phải sẽ khóc tùy tiện đâu, ngài ấy hy vọng ngài biết ngài ấy đang buồn."

Lục Dã ngẩn người, bước đi lên lầu.

Lúc Lục Dã dỗ dành, trên lông mi của Hạ Ngôn Tân vẫn lấp lánh nước mắt. Anh cuộn tròn người lại, vẫn luôn trong tư thế của người không có cảm giác an toàn, thấy Lục Dã bước vào liền giả vờ ngủ. Lục Dã nhìn một cái, nói: "Đừng giả vờ ngủ."

Hạ Ngôn Tân mở mắt ra, Lục Dã lại gần ôm anh, dùng tin tức tố trấn an bạn lữ đang bất an.

"Vừa rồi tôi không đúng. Thực xin lỗi"

Hạ Ngôn Tân giương mắt, ánh mắt vẫn mê mang, yếu ớt. Lục Dã chỉ định dẫn anh ra ngoài ăn cơm cho anh vui vẻ hơn, cũng không nghĩ đến việc chính mình sẽ phá nát buổi hẹn hò hạnh phúc thành kiểu này. Hạ Ngôn Tân chưa làm gì, chỉ là nói nhiều hơn mấy câu, hỏi mấy câu mà Lục Dã đang hung dữ, dọa nạt anh. Ở phương diện yêu đương, Lục Dã có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, hắn đoán rằng Hạ Ngôn Tân lại chịu ủy khuất, lại một lần nữa xin lỗi: "Tôi hứa, về sau sẽ không làm thế nữa."

Lúc này, Hạ Ngôn Tân mới gật đầu, co mình nằm trên đầu giường. Anh đã 28 tuổi, còn không khống chế được nước mắt của bản thân. Từ sau khi sinh bảo bảo, anh thấy mình còn yếu ớt hơn trước, nước mắt cũng nhiều hơn. Thưở niên thiếu, không có cha mẹ, không có người thân, anh không sợ gì không ngán ai. Không tưởng tượng được, sau khi trở thành tù binh, đời lại nhiều biến cố như vậy. Anh không có nhiều trải nghiệm trong cuộc sống, đắng cay ngọt bùi đều là Lục Dã đem đến thì anh mới biết,

"Mắt đẹp như thế, khóc sưng lên rồi."Lục Dã than khẽ, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa trán Hạ Ngôn Tân: "Đắp đá một chút đi.". Hắn đi lấy túi đá để chườm, Hạ Ngôn Tân nhìn theo bóng người xa dần ngây người.

Ở khoảnh khắc vừa rồi, hình như, anh phát hiện ra một chuyện không thể lường tới được. Không biết đúng hay sai, hình như, anh hơi thích Lục Dã. Chỉ cần Lục Dã tốt với anh một chút, anh liền không nhịn được mà lại gần Lục Dã.

Không thể cứu vãn.

__________________

Editor: Hố này chưa xong nhưng mà tui muốn đào thêm hố nữa ghê....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv