Sắc mặt của Giang Cẩn Châu trong góc tối có vẻ không đẹp lắm.
Thẩm Tô Khê ôm hi vọng, biết đâu cô nhìn lầm.
Nhưng có lừa người dối mình đến mức nào, cô cũng không cách nào đổi mặt con chó đầu đàn của cô bằng con nào khác được.
Lúc này, cô đột nhiên nghĩ tới bóng lưng quen thuộc trước cửa quán bar ban nãy.
Lúc ấy nên xông lên thì hơn, nếu đúng thật là anh thì còn có thể túm đầu cắn ngược lại một phen.
Bây giờ thì hay rồi, người bị ''bắt gian tại trận'' biến thành cô.
Nghĩ vậy, Thẩm Tô Khê hận không thể tát một cái lên gương mặt xinh đẹp tuyệt vời quốc sắc thiên hương cùng với bộ não thông minh siêu phàm chỉ kém Einstein mấy chục IQ của mình.
Ánh mắt kia thâm trầm nặng nề, nhìn tới mức Thẩm Tô Khê hãi hùng khiếp vía, cô lùi lại mấy bước, bàn chân giẫm phải gì đó.
''Đm!''
Quán bar đông người, đụng phải nhau cũng là chuyện thường tình. Thẩm Tô Khê không quay đầu lại, chỉ nghe thấy giọng vừa mắng chửi là nữ.
Đối phương tiếp tục ''đm'' té tát, đạp trả cô một cước: ''Mày đéo có mắt hả?''
Thẩm Tô Khê vốn dĩ không thoải mái lắm, nhưng cô cũng định xin lỗi, nào ngờ chưa kịp mở miệng đã bị đạp.
Lảo đảo vài bước, Thẩm Tô Khê mới định thần lại.
Theo bản năng đáp trả--
''Đm đm cái con mẹ mày!''
Người phụ nữ kia có lẽ không ngờ cô hung hăng như vậy, ngây ngốc ngã ngồi một lúc mới phản ứng lại, rống lên chửi rủa.
Tầng trên tầng dưới cách nhau chỉ vài chục bước chân, mấy câu trước Giang Cẩn Châu không nghe thấy, chỉ duy tiếng chửi rủa này lọt vào tai anh.
Đôi con ngươi lóe lên những tia sáng vụn vỡ, không mang mắt kính, giống như băng giá lạnh thấu xương xuyên thẳng qua người người phụ nữ kia.
Cô ta hơi hoảng hốt, lẩm bẩm ''Đúng là xui tám kiếp'' rồi hậm hực rời đi.
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua.
Sự trầm mặc của người phía sau còn đáng sợ hơn tiếng nhạc nhức óc, Thẩm Tô Khê cố đè nén nhịp tim đập mạnh, chầm chậm quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh, thật ra móng tay cô đã cắm sâu trong lòng bàn tay.
Ánh mắt cô chạm phải mắt anh, đôi môi đỏ rực nhợt nhạt đi vài phần như cánh hồng sắp tàn, bị cơn gió bất ngờ lay động, cánh hồng khẽ rơi xuống.
Cô im lặng rời mắt.
Ngoài ý muốn, Giang Cẩn Châu không tới chất vấn cô, anh chỉ ngồi xổm dưới ánh mắt run rẩy của Thẩm Tô Khê.
''Chân bị thương sao?''
Lòng bàn tay anh nắm lấy mắt cá chân cô.
Lành lạnh.
Thẩm Tô Khê giật mình, cô cảm thấy thứ anh đang nắm không phải mắt cá chân cô, mà là cả tương lai và sức sống yếu ớt còn sót lại của cô trong vài chục năm nữa, cô sợ hãi rụt chân lại.
''Không.'' Cô nói: ''Không đau.''
Sau hai giây, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu cô, chính là đạo lý được lưu truyền bấy nhiêu lâu nay.
Đứa nào to mồm hơn, đứa đó thắng.
Cô nhìn Giang Cẩn Châu đã đứng thẳng người dậy, hắng giọng hỏi: ''Trễ thế này, anh tới đây làm gì?''
Cô hùng hồn như tát nước, thế nhưng chỉ vì một câu đơn giản của anh mà chột dạ.
Giang Cẩn Châu không để ý mà nói: ''Anh tới tìm em.''
Thẩm Tô Khê nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ duy khả năng này là không tính tới, cô lập tức phát ngốc, ngay cả câu ''Sao anh biết em ở đây'' cũng quên hỏi, thậm chí cũng đã quên anh vào quán bar này sớm hơn cô.
Aaaaaaaaaaaa!
Ai nói cho cô biết, cô nên đáp lại thế nào đây?
Chẳng lẽ là em cũng tới tìm anh??
- - Logic thiếu não gì đây?
Em bị mộng du, đừng làm phiền em??
- - Chẳng lẽ cô còn trông đợi Giang Cẩn Châu hát ru cõng cô về?
''....''
Đm Đm Đm!
Sau một hồi run rẩy, dây thần kinh trong não Thẩm Tô Khê cũng hoạt động trở lại, cô chợt nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp đi một mình trong quán bar.
Không đợi anh hỏi lại, cô đã nhanh nhạy nói trước: ''Tần Mật thất tình, em không yên tâm, cho nên đi cùng cậu ấy tới đây.''
Bạn thân để làm gì?
Còn không phải để hố nhau sao?
Nói xong, ánh mắt cô dò tìm Tần Mật.
Qua hàng người lắc lư theo điệu nhạc xập xình, Tần Mật đang ngồi ở quầy bar, thân thiết nóng bỏng với năm người đàn ông. Nửa sáng nửa tối, bờ môi đỏ mọng cười vô cùng rạng rỡ, làm gì có nửa điểm thất tình.
Thẩm Tô Khê: ''......''
Thấy cô sững sờ, Giang Cẩn Châu cũng nhìn theo tầm mắt cô.
''......''
''Ừm.'' Thẩm Tô Khê nuốt nước bọt rồi mới dám nói: ''Thay lòng đổi dạ rất nhanh.''
''......''
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Tần Mật cũng nhìn về hướng này.
Tầm mắt giao thoa, Thẩm Tô Khê nhanh chóng nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô mấp máy môi, ý bảo Tần Mật tìm cớ trở về.
Tần Mật dừng lại hai giây, vô tội nhún nhún vai, ra hiệu không thể làm gì, quay đầu lại cụng ly với mấy anh giai bên cạnh.
Thẩm Tô Khê: ''.....''
Cô cảm thấy trăm vị tạp trần, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàng răng cửa, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: ''Có vẻ Tần Mật không cần em đi cùng nữa, chúng ta về thôi.''
Cao Duệ đánh một cú mạnh, quả bi đỏ lăn vài vòng qua lại trên miệng lỗ, nhưng chưa lọt xuống.
Anh lùi lại mấy bước, hai tay đặt trên gậy bida, chờ Giang Cẩn Châu đánh.
Qua một lát, không thấy ai tới, Cao Duệ nâng mắt lên nhìn, phát hiện chỗ Giang Cẩn Châu đứng đã trống trải, chỉ có Trần Kỳ dựa nửa người vào lan can, tay khẽ đung đưa ly brandy.
Mi mắt rũ khẽ, nhìn xuống bên dưới.
Cao Duệ tùy ý gác gậy bida lên bàn, cầm lấy ly rượu, bước tới phía trước, tự nhiên khoác vai Trần Kỳ.
Anh còn chưa nhìn thấy người dưới lầu, hỏi: ''Giang bảo bối nhà cậu đâu rồi?''
Trong đám người này, Trần Kỳ và Giang Cẩn Châu thân nhất, cả hai cùng nhau lớn lên, nếu không phải Giang Cẩn Châu có thói sạch sẽ, bọn họ mặc chung một cái quần cũng là chuyện bình thường.
Mấy năm Giang Cẩn Châu ở nước ngoài, Trần Kỳ cũng không rời bỏ mà kiên trì chứng kiến cậu bạn bé bỏng thuở nào lớn lên thành anh chân dài đẹp trai.
Không biết ai khơi mào, nhưng bọn họ vẫn được gọi là thanh mai trúc mã tới tận bây giờ.
Mà hai đương sự cũng không hề để bụng, Trần Kỳ không thèm quan tâm, còn Giang Cẩn Châu lười mở miệng.
''Vứt bỏ người vợ tào khang, đi kiếm tình yêu mới rồi.'' Trần Kỳ ngẩng cằm lên, Cao Duệ đưa mắt nhìn sang, lập tức sửng sốt.
Thời điểm này là lúc quán bar nhộn nhịp nhất, ai nấy đều ăn diện đẹp đẽ, cuốn theo dòng sôi động.
Nhưng có một loại khí chất rất thần bí, ẩn mình giữa biển người đông nghẹt, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác, biến 9999 người còn lại thành background làm nền.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong ánh mắt của Cao Duệ là bộ quần áo trắng đen phẳng phiu của Giang Cẩn Châu.
Sau đó là người phụ nữ bắt mắt bên cạnh anh, tóc đen váy đỏ, dáng người yểu điệu.
Người này Cao Duệ chưa gặp qua: ''Ai vậy?''
''Tình yêu mới.'' Trần Kỳ cười hờ hững.
''Fuck, cậu ta thật sự có bạn gái sao?'' Cao Duệ cho rằng Trần Kỳ chỉ đùa thôi.
Trần Kỳ dùng khuỷu tay chọt chọt eo Cao Duệ: ''Những lời ban nãy tôi nói đều hóa thành rắm bay hết rồi hả?''
Cao Duệ hỏi một đằng trả lời một nẻo: ''Nói nói, tình huống thế nào?''
Trần Kỳ kể ngắn gọn đôi ba câu.
Tầng hai có tầm nhìn bao quát, đèn cũng sáng hơn, cho nên mọi động tác của người đàn ông bên dưới đều có thể thấy được rõ ràng.
Cao Duệ cảm thấy lạ: ''Chơi hay thật?'
Hỏi như vậy, thật ra trong lòng cũng đã có đáp án.
Đám người bọn họ mê chơi, bạn gái thay còn nhiều hơn so cả quần áo, tình yêu chẳng qua chỉ là nhan sắc của cô bạn gái kia vừa mắt được bọn họ bao lâu thôi.
Nhưng Giang Cẩn Châu thì khác, tuy cũng mê ăn chơi, nhưng anh không chơi đàn bà. Ngần ấy năm, bên người anh cũng chỉ xuất hiện một người phụ nữ duy nhất.
Trước khi Giang Cẩn Châu xuất ngoại, người nọ cũng không rõ tung tích. Đến nỗi tên gọi, ngoại hình thế nào, Cao Duệ đều không còn nhớ nữa, chỉ mơ hồ cảm giác không xinh bằng bạn gái nhỏ của Giang Cẩn Châu.
Dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, Cao Duệ cũng biết, có thể khiến Giang Cẩn Châu đặt trong lòng, không thể chỉ bằng một bộ túi da được.
Trần Kỳ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thân thiện nhắc nhở: ''Đừng trách anh em không nhắc cậu, cái chữ chơi này, ngàn vạn lần đừng để Giang Cẩn Châu nghe thấy.'''
Cao Duệ hơi ngừng lại, chưa kịp đáp, đã thấy Trần Kỳ quay người lại ngoắc tay với mấy người trên ghế dài.
''Các anh em, lại đây có trò hay nè.''
Ai lại không thích hóng chuyện, huống hồ còn là chuyện của Giang đại thiếu, một câu của Trần Kỳ lập tức thu hút một đám người.
Nháy mắt, chỗ lan can đã đông nghẹt người, tất cả đều nâng cằm, tay cầm ly rượu, ánh mắt hướng về cặp đôi ''chói lóa'' bên dưới.
''Ây dà Châu Châu giấu kỹ quá, bạn gái xinh đẹp như vậy còn không sớm mang ra giới thiệu với chúng ta.''
''Xong rồi, em gái tôi say đắm cậu ta suốt mười năm nay, nếu biết cậu ta có bạn gái, không biết sẽ ầm ĩ đến chừng nào.''
''Thôi bớt xạo lìn, mười năm trước em gái cậu mới 3 tuổi.''
Âm nhạc trong quán bar lớn tiếng, đứng trên tầng không nghe được bên dưới nói gì, chỉ thấy hai bóng người nam thanh nữ tú được khắc họa rõ nét.
Cao Duệ đột nhiên la lên: ''Bạn gái của A Châu nhìn hơi quen mắt, hình như tôi gặp ở đâu rồi thì phải.''
Thuận miệng bật thốt một câu, lập tức bị anh em phản bác: ''Có cô em xinh đẹp nào mà cậu chẳng thấy quen mắt? Coi chừng anh Giang nghe được, thiến chết cậu.''
Tiếng nói cười nối thành hàng, hòa lẫn vào tiếng nhạc.
Thẩm Tô Khê nhắn tin cho Tần Mật, nhưng cũng không đợi bạn tốt trả lời, trực tiếp rời khỏi quán bar cùng Giang Cẩn Châu.
Đêm khuya, thành phố vẫn náo nhiệt như cũ, mùi thịt nướng chui vào lỗ nướng, khơi gợi cơn thèm ăn trong bụng cô.
Bên cạnh còn vị Phật sống, lại nghĩ đến chuyện quán bar chưa tính toán xong, cô nuốt lại cơn thèm thuồng.
Còn chưa bước khỏi bậc thang, sau lưng truyền đến giọng nói của Giang Cẩn Châu: ''Tô Khê.''
Thẩm Tô Khê hoảng hốt.
Xong đời.
Tới giờ tính sổ rồi.
Thẩm Tô Khê bị anh gọi lại, ánh mắt lưu luyến cuối cùng cũng rời khỏi quán thịt nướng, thuyết phục bản thân đối mặt với cục diện thê thảm lúc này.
Khớp cổ cứng ngắc xoay lại, cô mới phát hiện anh vẫn còn đứng ở cửa ra vào.
Nơi đó còn có mấy người thanh niên trẻ khác, ăn mặc bình thường, quàng vai bá cổ nhau nói chuyện thô lỗ.
Vóc người của Giang Cẩn Châu cao hơn bọn họ một cái đầu, với áo khoác vest vắt trên tay, dường như anh càng thêm cao lớn, làm nổi bật đường nét lạnh lùng.
''Sao vậy?'' Sửng sốt vài giây, Thẩm Tô Khê mới mở miệng hỏi.
''Để quên đồ trong quán bar, em đứng đây đợi anh một lát.''
Bước chân của anh không nhanh không chậm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Tô Khê, anh khoác áo vest trên tay lên người cô.
Nghe thấy cô nói ''được'', anh mới trở lại quán bar.
Rất nhanh, bóng lưng kia biến mất giữa biển người, nhưng Thẩm Tô Khê vẫn nhìn theo tấm thảm đỏ trải dài trong quán, cho tới khi tấm thảm như hóa thành lửa, cô mới rời mắt, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Cô lớn lên xinh đẹp, hơn nữa ăn mặc rực rỡ như vậy, không ít người đi ngang qua đều dừng lại nhìn cô mấy cái.
Nhưng cũng không ai đến gần, chỉ bằng áo khoác vest trên vai, đã có thể hợp tình hợp lý mà suy đoán rằng cô là hoa đã có chủ.
Gió đêm nổi lên, cuốn lấy những chiếc lá khô rơi rụng trên mặt đất, tiếng xào xạc hòa lẫn tiếng reo của những người bán hàng rong.
Có vài hạt mưa vụn vặt rơi lên người, Thẩm Tô Khê khẽ run, kéo chặt áo khoác, bước tới quán thịt nướng gần đó.
Nhìn chằm chằm xiên thịt lợn hai phút, cô không nhịn nổi nữa, muốn mua hai xiên.
Sợ bị bắt gặp, cô đặc biệt chọn một quán xa hơn, vừa vặn che khuất tầm mắt hai bên.
Cô tới cũng rất đúng lúc, thịt mới nướng, thơm lừng mọng nước, miếng thịt giòn phủ một lớp bột ớt, nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.
Thẩm Tô Khê xin ông chủ một tờ khăn giấy, bọc lấy cuối xiên nướng, nhích vài bước, ló đầu ra nhìn về CAT, không thấy anh.
Còn chưa ra tới.
Cô yên tâm thở phào, đang chuẩn bị cắn miếng đầu tiên, cô bỗng nhìn thấy một chiếc ô tô đen từ đằng xa chạy tới.
Xe rất quen mắt, trong lòng Thẩm Tô Khê lập tức nổi lên cảm giác không tốt, còn chưa kịp nhìn biển số xe để kiểm chứng suy đoán, chiếc xe kia đã dừng lại ngay trước mặt cô.
Cô vô thức dịch đi mấy bước, chiếc xe cũng dịch theo, rồi chậm rãi dừng lại bên cạnh cô.
Có thể nói, suy đoán đã được kiểm chứng 80%.
Cửa sổ buồng lái hạ xuống một nửa, Thẩm Tô Khê ngó mắt nhìn sang, xương hàm cương nghị của người đàn ông hiện ra, sau đó là từng đường nét khuôn mặt.
''?''
''....''
A. Là chó đầu đàn của cô.
Vẫn là anh nhanh.