Lời vừa dứt, Tần Mật liền rõ Thẩm Tô Khê đã nghe được tất cả.
Cô nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Tô Khê, qua một lúc, bầu không khí yên lặng đã bị người đối diện phá vỡ.
"Vậy à?" Lâm Diệp Thư bật cười, cũng không phản bác lại mà chỉ nói: "Cô tự tin quá nhỉ."
Chân mày Thẩm Tô Khê khẽ nhíu lại, nhưng giọng nói vẫn nhẹ như cũ: "Tôi chỉ đang nói một sự thật khách quan thôi."
Tầm mắt hai người chạm giữa không trung, thoáng chốc giao nhau.
Sau đó, đáp lại Thẩm Tô Khê là tiếng bước chân bình tĩnh.
Cô nâng mí mắt, nhìn bóng lưng Lâm Diệp Thư xa dần. Dáng người thon gầy nhưng sống lưng thẳng tắp, dưới ánh đèn, bóng đen trải dài theo từng bước chân, sắc nhọn đến mức dường như có thể khiến người khác bị thương.
Thẩm Tô Khê chậm rãi thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.
Cô đã đoán cãi vã sẽ xảy ra, nhưng cô không đoán được nhân vật trung tâm lại là cô cùng Giang Cẩn Châu--
Thanh mai trúc mã, mười năm, ba tháng...
Cô không muốn nghe một chữ nào.
Lượng thông tin bọn họ nói quá lớn, khiến đầu óc cô trống rỗng một hồi lâu.
Chờ tới khi cô tiêu hóa xong, trước mặt cô hiện lên cảnh tượng cô nhìn thấy ở Starbucks cách đây không lâu, còn có cả lúc Tần Mật lén la lén lút gọi điện ở ban công.
Từng chi tiết nhỏ nhặt dần ghép lại...
Thái độ của Giang Cẩn Châu với Lâm Diệp Thư có kỳ lạ không?
Có.
Tần Mật có thừa nhận quan hệ với Lâm Diệp Thư không?
Không.
Tất cả vốn dĩ đều là phim truyền hình máu chó 8 giờ tối do cô tự nghĩ ra.
Thế nhưng cô không ngờ, hiện thực còn máu cho hơn so với tưởng tượng của cô.
Quả nhiên, bàn tay không tát vào mặt mình thì chẳng bao giờ thấy đau.
Khi cô đã bình ổn được cảm xúc, chợt thấy Tần Mật giương cánh tay trắng nõn thon gầy, hướng tới Lâm Diệp Thư.
Cô lập tức tiến lên ngăn Tần Mật lại không do dự.
Không phải cô lo rằng khi cái tát này đánh xuống, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, chỉ là cô cảm thấy, chuyện này cô phải tự giải quyết.
Không thể để tay Tần Mật bị ô uế.
Chờ đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, lối nhỏ đã khôi phục lại vẻ vắng lặng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn trắng như sứ của Thẩm Tô Khê.
Chiếu lên hàng mi cong vút, lên bờ môi mím chặt của cô.
Thái độ im lặng của cô khiến Tần Mật đoán không ra, qua một lúc, Tần Mật mới ấp a ấp úng mở miệng: "Khê Khê, xin lỗi, tao sai rồi."
Chuyện không nên để Thẩm Tô Khê biết đều đã bị bại lộ, ngoại trừ "xin lỗi", Tần Mật thật sự không biết phải nói gì khác.
Thẩm Tô Khê không đáp, cô chậm rãi nghiêng mình, vóc người cô nhỏ nhắn nhưng cao ráo, bệ rửa mặt cao vừa vặn đến eo cô, trong gương phản chiếu bóng hình xinh đẹp.
Cô giương mắt nhìn.
Dưới ánh đèn, làn da của người trong gương trắng như tuyết, đường nét thanh tú, cặp mắt trong veo, đuôi mắt còn có nốt ruồi nho nhỏ, môi đỏ răng trắng, mang theo chút bối rối.
Nhìn một lúc, khuôn mặt này dần dần thay đổi.
Thân thể vẫn là của cô, nhưng không hiểu sao ngũ quan lại thuộc về Lâm Diệp Thư.
Rõ ràng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tô Khê rũ mắt, cười một cái trào phúng.
Lâm Diệp Thư cũng chỉ thế thôi.
Có gì phải lo lắng.
Thẩm Tô Khê nén cảm giác phiền muộn trong lòng, buông một câu đùa: "Lần sau còn dám nữa?"
Ngữ khí của cô nhẹ nhàng, nhưng Tần Mật căng thẳng không thôi, trong đầu mắng chửi đôi tra nam tiện nữ kia mấy lần nữa.
"Còn có chuyện gạt tao?"
"Àaaaa.. Có."
"......"
"Lại liên quan đến Giang Cẩn Châu?"
"Àaaa... Ừ."
"......"
"Hai người đã thỏa thuận gì đó sau lưng tao đúng không?"
"Ờmmm... Chắc vậy."
"......"
Thẩm Tô Khê đột nhiên xoay người lại, cánh tay chống lên bệ: "Tao hỏi một câu cuối."
Tần Mật lập tức thẳng lưng lên, làm bộ chăm chú lắng nghe, thái độ cực kỳ thành khẩn: "Ngài cứ hỏi!"
Trả lời hay không lại là chuyện khác.
Thẩm Tô Khê bình tĩnh hỏi: "Hai người giấu là vì muốn tốt cho tao đúng không?"
Tần Mật ngẩn người, không nghĩ bạn tốt sẽ hỏi vấn đề này, nghẹn một lúc, cô mới gật đầu đáp: "Tuy rằng mấy lời "tất cả đều vì tốt cho mày" nghe hơi khó lọt tai, nhưng trong thâm tâm tao thật sự nghĩ như vậy."
Tần Mật dùng khuỷu tay chọt chọt Thẩm Tô Khê mấy cái: "Tình cảm giữa hai ta sâu sắc thế nào, sao tao có thể lừa dối mày được."
Thẩm Tô Khê lẩm bẩm: "Nói dễ nghe nhỉ, ngày thường tao bị mày lừa đâu có ít."
"......"
Tần Mật đi theo cô ra ngoài: "Không muốn hỏi gì khác hả?"
"Có."
Rất nhiều.
"Tao hỏi thì mày sẽ trả lời?"
"Không."
"Vậy thì nói nhảm cái gì?"
"Thì tao hỏi tượng trưng thôi."
Tình huống hôm nay quá khó đỡ!
Trần Kỳ quét mắt nhìn trái phải, ở đây ngoài anh ra chẳng có ai là người dễ nói chuyện.
Không nói tới đôi thanh mai trúc mã cùng bạn gái hiện tại kia, tại sao nữ ma đầu Tần Mật cũng ở đây?
Tần Mật không biết Trần Kỳ xếp mình vào loại ma chê quỷ hờn nào, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt phóng tới không mấy thân thiện.
Còn tưởng là con ả Lâm Diệp Thư, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp ánh mắt "Muốn đánh nhưng đánh không lại" của Trần Kỳ.
Đột nhiên, Tần Mật nhớ ra hồi còn đi học cô có chọc Trần Kỳ khóc giữa lớp, cô nhướng mày: "Cậu cảm thấy năm 17 tuổi khóc chưa đủ thảm, nên 26 tuổi muốn bị ăn chửi lần nữa đúng không?"
"......"
Trần Kỳ chỉ thấy lồng ngực buốt giá, anh vội chuyển đề tài: "Mọi người cứ nhiệt tình gọi món đi, đêm nay tôi bao."
Thấy bộ dạng lạy ông tôi ở bụi này của Trần Kỳ, Tần Mật cười nhạo một phen.
Giang Cẩn Châu cầm lấy thực đơn, để trên bàn cho Thẩm Tô Khê cùng xem.
Cánh tay anh gác lên lưng ghế của cô, hai người dán sát nhau, hơi thở như quấn quít.
Thẩm Tô Khê theo bản năng ngước đầu nhìn đối diện, Lâm Diệp Thư đang lật tới lật lui thực đơn, môi mím chặt một đường.
Ồ, không ngụy trang nổi nữa?
Ánh mắt Thẩm Tô Khê hơi lóe lên, cô nhích vào trong, hơi nóng từ sau lưng truyền thẳng vào cơ thể, trái tim cũng dần ấm lên.
Giang Cẩn Châu vẫn duy trì tư thế: "Em muốn ăn gì?"
Hơi thở anh phả lên vành tai cô, Thẩm Tô Khê không tránh, qua một lúc cô mới nói: "Tôm."
"Tôm Long Tỉnh?" (Một món tôm đã bóc vỏ)
Thẩm Tô Khê lắc đầu, chỉ ngón tay lên thực đơn: "Tôm luộc."
Qua một lúc, đồ ăn được bưng lên từ từ, Thẩm Tô Khê gắp một con tôm vào chén, dùng đũa tách vỏ tôm.
Thật vất vả mới tách được đầu tôm, trước miệng cô đột nhiên xuất hiện một con tôm hồng hào đã bóc sạch sẽ.
Cô cười một cái, vén lại tóc sang tai, khẽ nhích mặt lại.
"Ăn ngon không?" Vừa nói, Giang Cẩn Châu vừa thu tay lại, tiếp tục bóc vỏ, ngón tay thon dài thong thả ung dung, kiên nhẫn lại tỉ mỉ.
Thẩm Tô Khê mỉm cười gật đầu.
Lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy đầu ngón tay Lâm Diệp Thư hơi trắng, sắc mặt không quá đẹp, mà cô ta cũng đang nhìn cô.
Diễu võ dương oai.
Thẩm Tô Khê nhếch môi, cười thản nhiên.
Một bữa cơm tẻ nhạt, ai nấy đều không thoải mái, không có chút cảm giác tiệc tùng.
Giang Cẩn Châu đưa Thẩm Tô Khê về chung cư.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng, giữa bầu không khí nặng nề vang lên thanh âm đột ngột.
"Tô Khê, anh xin lỗi."
Sau khi nhìn thấy Tần Mật cùng Thẩm Tô Khê trở lại, Giang Cẩn Châu liền rõ có một số chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đây là lỗi lầm của anh, anh không muốn biện minh.
Nhưng anh càng không muốn cô vì hiểu lầm mà khổ sở.
"Anh không biết cô ta sẽ đến." Trong bóng tối, đôi mắt anh vẫn sâu hút: "Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Thẩm Tô Khê lầm bầm đáp một tiếng.
Cho dù cố ý hay vô ý, cô đều không muốn.
Nói cô vô cớ gây rối cũng được, chuyện bé xé ra to cũng được, cô chỉ không muốn nghe tên người phụ nữ khác từ miệng anh, dù là "cô ta" cũng không được.
Thẩm Tô Khê hít một hơi sâu, cố tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi Lâm Diệp Thư: "Không sao."
Cô cười một cái: "Về cẩn thận."
"Rầm" một tiếng đóng cửa.
Giang Cẩn Châu sửng sốt vài giây, anh đẩy cửa bước ra, đèn hai bên đường tỏa ra tia sáng nhợt nhạt, bóng người phía trước đã mờ dần cùng đêm đen, gầy như một trang giấy mỏng.
Về tới chung cư, Thẩm Tô Khê phát tiết lên mấy cái gối cô mới đặt làm, cô còn định tặng một cái cho Giang Cẩn Châu.
Không sao?
Sao có thể không sao được?
Cô rộng lượng thế hả?
Nghĩ tới gì đó, cô lấy điện thoại ra, ấn vào album ảnh trong trang cá nhân của Tần Mật.
Lướt nửa buổi mới kiếm được ảnh nhóm của Tần Mật hồi cấp III.
Cô liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Cẩn Châu, mà cách ba hàng phía dưới anh là Lâm Diệp Thư đang cười khe khẽ.
Vui vẻ như vậy?
Không biết còn tưởng rằng cô ta chụp ảnh cưới!
Mẹ nó!
Tức chết cô!!!!
Thẩm Tô Khê lướt hết tất cả mạng xã hội của Tần Mật, tìm kiếm dấu vết Lâm Diệp Thư để lại.
Đáng tiếc, vị tình địch này của cô giống như người sống trong núi sâu rừng già không có internet, không kiếm được chút dấu vết gì.
Nhưng cô lại kiếm được QQ của Giang Cẩn Châu, cô ấn vào xem.
- - Người này thật lười, không đăng gì cả.
"......"
- - Chủ tài khoản thiết lập quyền riêng tư, bạn có thể gửi yêu cầu kết bạn.
"......"
Còn thần bí như vậy.
Thẩm Tô Khê càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cô thay đại một chiếc áo hoodie rồi ra ngoài.
Bước chân cô vội vã, không để ý chiếc Santana còn đậu bên đường.
Đi đến ngã tư, vừa lúc có chiếc taxi chạy gần, cô vẫy tay gọi xe.
"Cô gái muốn đi đâu?" Vừa ngồi vào xe, tài xế lập tức hỏi.
Thẩm Tô Khê cũng chẳng biết: "Đi đâu cũng được."
Bác tài xế nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu: "Được."
Xe taxi lăn bánh, chiếc Santana sau đó cũng đuổi theo, hai xe duy trì khoảng cách nhất định.
Thẩm Tô Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là đường vào trung tâm thành phố.
Nửa tiếng sau, bóng đêm đã được ánh đèn đường chói rọi che lấp.
Cô tựa vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn theo dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
Người đi đường đều đã khoác lên mình bộ áo ấm.
Mùa đông sắp tới thật rồi.
"Bác tài xế, năm nay tuyết có rơi không?"
Cô đột nhiên hỏi.
Tài xế bật cười: "Chuyện này tôi làm sao biết được, nhưng mà Việt thành đã mười mấy năm không có tuyết rồi. Cô gái nhỏ thích ngắm tuyết sao?"
"Không ạ." Thẩm Tô Khê nhắm mắt: "Không thích chút nào."
Bầu không khí lần nữa yên lặng.
Xe dừng đèn đỏ, cánh tay từ hàng ghế trước duỗi xuống.
"Cô gái, lau nước mắt đi, đừng khóc."
Khóc?
Nói đùa cái gì?
Đời này lúc bị đánh gục, cô còn chưa rơi giọt nước mắt nào!
Thẩm Tô Khê nghẹn họng, nhận lấy tờ khăn giấy.
Ánh mắt cô nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, chất lỏng trong suốt thấp thoáng dưới ánh đèn mờ, giống như ngọn lửa bị kiềm nén.
"......"
Đột ngột như vậy.
Còn mất mặt nữa.
Cô sụt sịt, căng da đầu già mồm: "Cháu không khóc!"
Tài xế không mặn không nhạt mà đáp một tiếng: "À."
"Cháu bị gió thổi vào mắt."
"Ừ, tôi cũng cảm thấy là gió thổi, tuy rằng cửa sổ xe không mở."
"......?"
Giang Cẩn Châu lái theo chiếc taxi kia đi nửa vòng thành phố, chờ nó trở về chung cư, tận mắt nhìn thấy Thẩm Tô Khê bước ra, anh mới về nhà.
Gần giữa khuya, khu phố vô cùng yên tĩnh.
Gió đêm thổi tiêu điều, tán cây lay động, tiếng xào xạc cứ văng vẳng bên tai.
Anh đứng ở chậu hoa hút vài điếu thuốc, qua mười mấy phút mới bước lên chung cư.
Dưới ánh đèn hành lang yếu ớt, tới gần số nhà 1501, anh gặp lại người trên bàn ăn lúc nãy.
Lần này Giang Cẩn Châu không kháng cự sự hiện diện của cô ta, cho dù Lâm Diệp Thư không đến gặp anh, anh cũng sẽ chủ động tìm cô.
Có những chuyện không thể kéo dài thêm nữa.
Anh có thể nhẫn nhịn chuyện Lâm Diệp Thư quấy rầy cuộc sống của anh, nhưng anh không thể chịu được khi thấy cô gái của mình tổn thương vì những chuyện này.
"Anh đã về."
Sau khi rời khỏi Nhã Trúc Hiên, Lâm Diệp Thư trực tiếp bắt xe tới đây. Đợi chờ năm tiếng, hai chân cô tê rần, lúc đứng dậy bất giác ngã người về trước.
Người đàn ông trước mặt né tránh, cô tự đỡ lấy tay nắm cửa, khó khăn đứng vững.
Cô nhanh chóng cong môi cười: "Có tiện để em vào không?"
"Không tiện." Giang Cẩn Châu tựa lưng lên tường, không nhìn cô ta: "Có chuyện gì thì cứ nói ở đây."
Câu trả lời nằm trong dự kiến, không chút chần chừ, Lâm Diệp Thư đành nuốt xuống chua xót nơi đầu lưỡi.
"Hai ta... từ khi nào lại xa cách như vậy?"