Một lát sau, Thẩm Tô Khê nhận được 7749 ảnh chụp màn hình từ Tần Mật.
Lịch sử trò chuyện vô cùng đồng bộ--
''Giang Cẩn Châu chó chết này, xxxxx..."
Vả mặt đau thế nhỉ, dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu giếm.
Thẩm Tô Khê gãi cằm, dùng một câu có ý tương tự như " Anh chỉ phạm vào lỗi lầm thằng đàn ông nào cũng phạm thôi":
"Phụ nữ mà, lời nói đều không thật lòng."
Tần Mật dạo này bị mấy đồng nghiệp xấu xa tại chỗ làm chọc giận, thật vất vả mới bình tâm được, lai bị Giang Cẩn Châu gợi lên, lửa đổ thêm dầu, lúc này cô mắng chửi càng hăng say.
Sau hai phút trầm mặc, tràng rủa xả bên kia lại ùa tới.
Thẩm Tô Khê nghe không nổi nữa: "Sao mày chửi quá đáng thế hả? Anh ấy đối xử với tao rất tốt, chuyện gì cũng nghĩ tới tao đầu tiên. Ôn nhu nho nhã như vậy, làm gì kinh khủng như mày nói?"
Tần Mặc nín lặng: "Mày có chắc tao với mày đang nói tới cùng một người không?"
Thẩm Tô Khê nhếch miệng cười: "Nghe không hiểu sao? Trên người bạn trai tao mỗi một cái lỗ chân lông đều viết chữ ưu tú, ví dụ như..."
Cô dừng lại một chút, tạm thời không nghĩ ra được ưu điểm nào khác, cho nên chỉ có dùng lại hai chữ quen thuộc: "Đẹp trai."
Tần Mật kinh ngạc cảm thán mấy tiếng: "Tao có gói khám bệnh tổng quát, để tao đưa lại cho mày. Tranh thủ tới bệnh viện khám một chuyến đi, đừng để phenylethylamine(*) chiếm hết đầu óc."
(*) Một hợp chất trong cơ thể tạo ra xúc cảm tình cảm.
Thẩm Tô Khê nhất thời không nói nên lời.
Chị em tốt nhà mình đột nhiên gây rối vô cớ, làm sao bây giờ, đương nhiên chỉ có thể mặc kệ mà tiếp tục thương yêu thôi.
Cô đảo mắt nhìn lên trần nhà: "Được rồi được rồi, đừng so đo với bạn trai tao nữa. Anh ấy không hiểu chuyện, làm sao sánh được với mày."
"......?"
Đã tới nước này, mày đổi chữ "bạn trai tao" thành "con chó này" không được hả!!!
"Chiều thứ sáu mày không đi làm mà phải không, tao dẫn mày tới chỗ này, xem hàng tốt."
Nơi Thẩm Tô Khê muốn đi không xa lắm, cách làng đại học 8km.
Hiệu sách của cô ở đó.
Nói là làng đại học, nhưng đã cuối tuần, sinh viên trên đường không nhiều, hơn nữa cách một cái đèn giao thông, người đều đã bị phố ẩm thực gần đó thu hút, ranh giới náo nhiệt và quạnh quẽ hiện rõ. Truyện Gia Đấu
Trước cửa hiệu sách vắng lặng tới nổi có thể giăng lưới bắt chim, Tần Mật mở miệng nói: "Ban nãy tao còn tưởng vì tao buồn bực trong lòng nên mày dẫn tao tới núi sâu rừng già giải sầu, ai ngờ là cái hiệu sách cỏn con này."
Núi sâu rừng già? Hiệu sách cỏn con?
Nói lời ngu xuẩn gì vậy?
Lúc Thẩm Tô Khê phản ứng lại, cô thấy Tần Mật bật ngón tay cái, không hề bủn xỉn mà khẳng định: "Vậy mà vẫn chưa đóng cửa, không thể không khen ngợi, hiệu sách của mày quả là kỳ tích giữa thời buổi kinh tế thị trường thế này."
"......?'
Cơn giận trong lòng còn chưa kịp bốc lên, cô đã nghe tiếp: "Thứ chó má gì đây?"
Tần Mật xoay đầu cô qua, chỉ vào hai cái standee trước cửa: "Đây là hàng tốt mày nói hả?"
Khó hiểu lập tức tan biến khi Thẩm Tô Khê nhìn thấy hai khuôn mặt kia.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng bình tâm lại, ngay lúc này trên cửa kính xuất hiện một bóng đen, qua một giây, một cái đầu ló ra thăm dò.
"Chị Tô Khê!"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giơ tay vẫy vẫy, Thẩm Tô Khê suýt lóa mắt bởi nụ cười tỏa sáng như hoa hướng dương kia.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được cơn giận trong lòng cô lúc này.
Lý Hiểu Nhạc giống như gắn động cơ trên miệng, từ lúc nhìn thấy Thẩm Tô Khê liền nói không ngừng, đại khái là "Ôi sao tôi lại có bà chủ thế này", "Hi vọng chị đến không phải để trả lương đóng cửa", "Chị mà không tới thì chờ nhặt xác cả em lẫn hiệu sách đi".
Thẩm Tô Khê trực tiếp giơ tay che miệng Lý Hiểu Nhạc lại, thế giới thanh tịnh đi hẳn.
Sau đó cô chỉ vào standee ngoài cửa: "Chị cho em cơ hội giải thích."
Lý Hiểu Nhạc nhìn sang, cười tít cả mắt: "Chị nói cái này à! Nhờ nó mà doanh thu hiệu sách của chúng ta tăng gấp đôi đó! Chị Tô Khê, chỉ bằng một khuôn mặt thôi mà chị có thể khiến tất cả mọi người trầm trồ."
Thẩm Tô Khê ngoài cười nhưng trong không cười: "Chắc không? Cưng dán mặt chị vào Ultraman thì chị mày còn có thể bay lên trời nữa kìa!"
Tần Mật cười không thở nổi.
Có vài người bước vào cửa hiệu.
Lý Hiểu Nhạc không nhận ra Thẩm Tô Khê đã sắp bùng nổ, cô vừa lật báo cáo vừa nói: "Tuy doanh thu tăng lên nhưng nhìn chung hiệu sách của chúng ta vẫn thua lỗ."
Tần Mật đứng bên cạnh nghe, cảm động suýt khóc.
Một nhân viên chăm chỉ dốc lòng vì sự nghiệp như thế sao lại có bà chủ phế vật thế này nhỉ, chỉ biết thọc gậy bánh xe!
Cô cười hì hì an ủi: "Đừng lo quá, không phải cửa hiệu còn có Ultraman sao?"
Vốn cho rằng Ultra Thẩm tức giận đến xù lông, nào ngờ, đợi một lúc cũng không thấy có người phản ứng lại.
"Mày nhìn cái gì đó?"
Thẩm Tô Khê giật mình, cô nhìn cái gì?
Ngay cả cô cũng không nhận ra, kể từ lúc bước vào hiệu sách, ánh mắt cô đã dính chặt bên cửa sổ.
Trong hiệu sách bật đèn, gần cửa sổ, thiếu niên khoảng 16-17 tuổi, sáng sủa sạch sẽ, mặc một thân màu đen, đầu đội mũ, vài sợi tóc bung ra trên trán, mang theo xúc cảm mơ màng.
Hoodie của cậu kéo thấp, để lộ một góc áo thun trắng bên trong, khiến vẻ lạnh lùng tăng thêm phần nào.
Tần Mật nhìn theo, lần đầu tiên phát hiện cái hiệu sách cỏn con này tuyệt vời đến lạ thường: "Hóa ra là một em trai xinh đẹp."
Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo: "Có phải mày cảm thấy Giang Cẩn Châu bây giờ hoa tàn liễu dại rồi không? Cũng phải, sớm vứt đi, mấy em trai ngày nay ngọt nước lắm."
Thẩm Tô Khê không thể tưởng tượng được mà liếc bạn tốt một cái, như thể đang nói vì sao cô có thể làm tra nữ mất nhân tính như vậy.
Còn chưa nói gì, Lý Hiểu Nhạc đột nhiên nói: "Nam sinh kia em cũng mới nhìn thấy từ một tháng trước. Ngày nào cũng tới, ngồi cả ngày."
Thẩm Tô Khê kinh ngạc: "Sao chị không biết?"
Lý Hiểu Nhạc u oán nói: "Bởi vì bà chủ đã không tới đây hai tháng rồi ạ."
Phải không?
Đã lâu như vậy.
Thẩm Tô Khê hậm hực sờ mũi, định để đề tài này qua đi--
Như nhận thấy điều gì, "em trai xinh đẹp" kia nghiêng đầu lại nhìn, mặt mày còn tuấn tú hơn tưởng tượng của Thẩm Tô Khê, có nét ngây ngô của độ tuổi thiếu niên.
Cũng không biết có phải do mặt cậu hơi cúi xuống hay không, gương mặt trong trẻo thế nhưng xuất hiện nét lạnh lùng thấu xương.
Thẩm Tô Khê khẽ giật mình.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô mở wechat ra xem.
winter: "Đang bận sao?"
Haizzz, mới có bao lâu không gặp nhau đâu mà đã nhớ nhung cô thế rồi à.
Như vậy sẽ khiến cô căng thẳng lắm.
Thẩm Tô Khê liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, sau đó làm như không có gì mà nép vào góc, ngón tay bấm bấm lên màn hình.
"Em đang ở hiệu sách."
Ngừng lại hai giây, cô thêm chữ "nè" vào cuối cùng.
Sau khi nhấn gửi, cô còn đắc ý một phen.
Nhìn giọng điệu này xem, rõ ràng là đáng yêu muốn chết.
winter: "Tan tầm anh qua đón em nhé."
Cũng không phải không được.
Thẩm Tô Khê đang định gửi sticker "Ok", đột nhiên Lý Hiểu Nhạc lớn tiếng nói "Hoan nghênh quý khách", cô giật mình bấm nhầm sang cái "No" bên cạnh.
"......?"
Đm!
Có thể thu hồi không? Nút thu hồi đâu rồi?
Hiển nhiên đã quá muộn màng.
winter: "Vậy em về cẩn thận."
"......"
Chu đáo quá!
Thẩm Tô Khê nhăn mặt, định "không cẩn thận" kéo số của người đàn ông này vào danh sách đen, màn hình lại hiện lên hai tin nhắn mới.
winter: "Mai anh đến nhà đón em."
winter: "Đợi anh."
Thẩm Tô Khê không kiềm được khóe miệng cong cong.
Thôi được.
Anh đã nói như vậy, em có thể từ chối sao.
Ây da người đàn ông này, quả thật rời xa cô một giây là không chịu được mà.
Thẩm Tô Khê bước ra khỏi góc, trên môi còn cười tủm tỉm, khiến thức ăn chưa tiêu hóa hết trong bụng Tần Mật muốn trào lên lại.
Tuy rằng trước kia Thẩm Tô Khê cũng như vậy, nhưng càng lúc, chuyển biến càng rõ ràng.
Tần Mật ghé tai hỏi nhỏ: "Bữa ở phim trường, tối đó mày ở đâu vậy?"
"Ở nhà, sao vậy?"
"Chỉ một mình mày thôi hả?"
Thẩm Tô Khê đảo mắt một hồi lâu trên mặt bạn tốt: "Cái này khó nói."
Tần Mật:?
Quả nhiên! Đóa hồng nhỏ của cô bị giẫm hư rồi!!!
Nào ngờ, Thẩm Tô Khê nói tiếp: "Biết đâu trong nhà còn có ma quỷ các kiểu."
"......?"
Mày vẫn nên cút đi thì hơn.
Tới gần giờ cơm, Thẩm Tô Khê rủ Lý Hiểu Nhạc cùng Triệu Thần đi ăn.
"Em không đi đâu." Lý Hiểu Nhạc nhìn về vị "khách hàng tiềm năng" còn ngồi lại trong hiệu sách.
"Hiểu Nhạc không đi thì em cũng không đi." Triệu Thần lập tức nói.
Thẩm Tô Khê cũng không cưỡng cầu, cô giơ tay "ok" rồi nói:" Vậy tiền ăn tối cứ tìm chị trả."
Sau đó, cô dẫn Tần Mật đến một nhà hàng gần đó.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo một vòng ngoài quảng trường, nửa đường, Tần Mật có chuyện gấp phải về.
Thẩm Tô Khê muốn mua ít thức ăn cho Lý Hiểu Nhạc cùng Triệu Thần nên bảo Tần Mật không cần chở cô về.
Lúc cô trở lại hiệu sách, bên trong vẫn lạnh lẽo như cũ.
Chỉ là, ngoài dự kiến của cô, nam sinh kia vẫn ngồi đó, cuốn sách nằm úp trên bàn dường như chưa hề động qua, độ dày vẫn y nguyên như vài tiếng trước.
Thẩm Tô Khê ngồi tán chuyện với Lý Hiểu Nhạc một lúc, thấy đã đến giờ, cô mặc áo khoác đứng lên, chuẩn bị về.
Lý Hiểu Nhạc nhắc nhở cô: "Dạo gần đây trong khu này hình như an ninh không tốt lắm, em nghe nói có biến thái, chị Tô Khê phải cẩn thẩn một chút."
Thẩm Tô Khê gật đầu, trước khi đi ánh mắt không tự chủ được mà hướng nhìn bên cửa sổ lần nữa.
Từ hiệu sách đến trạm tàu điện ngầm không xa lắm, bình thường cũng vắng người, mấy ngày gần đây trời đổ mưa, đường càng thêm xám xịt hiu quạnh.
Tháng 11, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cao, hơi ẩm nặng đến mức khiến người ta chán nản, gió thổi lạnh thấu xương.
Đi một lúc, con đường phía trước sáng sủa hơn, mưa bụi cũng hiện lên trước ánh đèn.
Thẩm Tô Khê túm chặt áo khoác, đi sang một bên, nhường chỗ cho xe ô tô chạy qua.
Cô lơ đãng nhìn vào gương cầu lồi gắn trên ô tô, có bóng đen sau lưng cô.
Mặt kính dường như đã lâu không được lau chùi, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đầu hơi cúi thấp.
Một giây sau, thân ảnh kia biến mất.
Thẩm Tô Khê quay đầu lại, ánh chiều tàn sau lưng nặng nề, từng tia sáng yếu ớt mơ hồ sau bóng cây long não.
Rất nhanh đã có chiếc xe khác chạy qua.
Cô liếc mắt nhìn sang lần nữa, bóng đen kia lại xuất hiện, vẫn không nhìn rõ.
Chỉ thấy trong túi áo khoác lộ ra một góc, mang đường nét sắc bén.
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, sống lưng cô cứng đờ.
Đột nhiên, Thẩm Tô Khê nhớ tới lời Lý Hiểu Nhạc nói, cô cố gắng áp xuống cơn hoảng loạn trong lòng.
Đồng thời, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác khác, thôi thúc từ tận đáy lòng.
Thứ cặn bã này, hôm nay tao không dạy dỗ mày thì không xứng ăn mừng Ngày của Cha.
Bóng đêm vắng lặng, đèn cổ hai bên rọi xuống bóng người quạnh quẽ dưới những tán lá. Thẩm Tô Khê thắt chặt lại thắt lưng, cài cúc áo khoác.
Đợi hai giây, cô dừng chân lại, xoay người, không né không tránh mà bước tới.
Không cho đối phương thời gian phản ứng, cô đã vụt qua phía sau, vung tay siết cổ, kiểm soát người kia.
"Đồ biến thái chết tiệt này, dám theo dõi cha mày hả? Nếu không phải hôm nay cha Thẩm của mày tâm tình tốt thì bây giờ mày chỉ có nước vào viện bó xương thôi."
Vừa dứt lời, có thứ gì đó rơi xuống bên chân cô.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, cô nhìn xuống, lập tức sửng sốt.
Là một quyển sách mới chưa gỡ màng bọc.
Bỗng nhiên, manh mối hiện lên trong đầu.
Không có khả năng?
Thẩm Tô Khê giữ tư thế kia nửa phút, sau đó mới buông lỏng, xoay đối phương 180 độ.
Ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chạm phải con ngươi sâu trầm không nhìn ra cảm xúc của người kia. Trong lòng cô lập tức hoảng hốt.
Thẩm Tô Khê buông tay ra.
Quả thật là anh.