Lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen vội vàng chạy tới, gấp gáp: “Boss, không xong rồi, cậu cả Thẩm Thành dẫn người tới giết.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên trầm xuống.
Đêm nay ông ta dẫn theo rất nhiều người, không thể để tất cả chết ở đây được, nếu không ông ta không biết phải ăn nói làm sao với Trần Cát Phượng.
“Thông báo tất cả mau chóngrút lui, không được đánh.”
“Dạ.”
Thẩm Thanh Vi thấy bố Thẩm bị gãy tay, vội vàng nói: “Bắt ông ấy lại, đến lúc đó có thể uy hiếp Thẩm Thành với Dương Tâm, dù sao ông ấy cũng là bố của bọn họ.”
Người đàn ông trung niên hơi do dự, bây giờ ông ta cần phải rút lui thay vì liều chết với lão già này.
Nhưng ông ta đã thay đổi quyết định khi nghĩ về ý kiến đó.
Thật sự nếu bắt ông ấy có thể uy hiếp Thẩm Thành và Dương Tâm.
“Bắt ông ta lại.”
“Dạ.”
Người đàn ông trung niên kéo Thẩm Thanh Vi lên chiếc xe ở cách đó không xa.
“Cô chủ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, để mấy người họ đi bắt anh Thẩm sẽ tốt hơn, nếu họ thất bại thì họ chết, chúng ta cũng không thể ở đây chờ chết cùng họ được, bởi vì những người mà tôi dẫn theo không phải là đối thủ của Thẩm Thành.”
Thẩm Thanh Vi cắn răng, không chống cự nữa.
Được rồi.
Cô ta cũng sợ chết.
Vất vả lắm mới có được tự do, cô ta cũng không muốn bị bắt lần nữa.
Những tiếng động kinh hoàng ở đằng xa, tiếng súng lẫn tiếng thét chết chóc.
Mất mười phút sau Thẩm Thành mới giải quyết xong đám sát thủ xung quanh.
Thẩm Thành nhìn chiếc xe của ông Thẩm dừng lại ở bên đường rồi lại quay sang nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, anh ta vươn tay, đập mạnh vào khoảng không trước mặt.
Đáng chết thật, vẫn là đến muộn một bước rồi.
Không chỉ không thể ngăn được Thẩm Thanh Vi mà còn tận nhìn thấy bố ruột của mình bị mắc bẫy nữa.
Vậy mà ông già hồ đồ này lại dễ bị lừa như vậy.
Người phụ nữ Trần Cát Phượng kia nói trong tay bà ta đang giữ chứng cứ chứng minh Dương Tâm là môn chủ của Tu La Môn, vậy mà ông ấy lại ngu ngốc đi tin lời bà ta?
Nếu như bà ta thật sự có chứng cứ, người bà ta muốn uy hiếp chắc chắn không phải là người nhà họ Thẩm nữa mà chính là Dương Tâm và Lục Gia Bách.
“Cậu chủ, bọn họ đã chia ra bảy tám hướng chạy trốn, chúng ta cũng không biết đường nào mới là…”
Không đợi vệ sĩ nói xong, Thẩm Thành đã trực tiếp khoát tay cắt đứt lời của anh ta: “Vậy thì mỗi một đường đều cử một nhóm người đi theo đi, ngăn hết tất cả đám người đó lại cho tôi.”
“Vâng.”
Lúc này, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước mặt Thẩm Thành.
Cửa xe mở ra, Lục Gia Bách từ trên xe bước xuống.
“Sao rồi, bố Thẩm bị bắt lại rồi?”