Nói xong, ông ấy nói với quản gia đang đứng bên cạnh: “Đi mời người bên tư pháp lại đây, sau đó giao hết mấy chứng cứ này cho họ, chờ nhà họ Thẩm mở cuộc họp báo, Thẩm Thanh Vi bị trục xuất ra khỏi nhà họ Thẩm xong thì để bọn họ dựa vào mấy tội danh này mà đưa ra biện pháp trừng phạt phù hợp.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Vi khóc thét lên. xoay người bổ nhào về phía bố Thẩm, muốn ôm đùi ông ấy.
Bố Thẩm nhanh chân xoay người tránh thoát, cô ta trực tiếp bổ vào khoảng không.
‘Ting ting ting’ Điện thoại đang đặt ở bên cạnh vang lên, quản gia vội vàng đi qua cầm lấy ống nghe.
Không biết đối phương nói cái gì mà vẻ mặt của quản gia ngay lập tức thay đổi.
“Thưa ông, là bà Trần Cát Phượng gọi đến, bà ấy bảo ông nghe điện thoại ạ.”
Thẩm Thanh Vi vừa nghe tới tên Trần Cát Phượng thì giống như là người điên mà cười lớn lên.
“Là mẹ của tôi, là mẹ của tôi đến cứu tôi, các người không thể bắt tôi vào tù được đâu, ha ha, không thể.”
Bố Thẩm nhận lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Bà, người phụ nữ này, bà còn muốn làm trò gì nữa đây? Bà muốn tôi sử dụng toàn bộ thế lực của nhà họ Thẩm để đuổi giết bà thì bà mới bằng lòng để mọi người được yên phải không?”
“Được đấy, ông đến đuổi giết tôi đi, chẳng qua là nếu như tôi bị đuổi đến bước đường cùng rồi, vậy thì đoán chừng con gái ông cũng không xong đâu, a, đứa con gái này còn là con gái ruột của ông đấy.”
Ánh mắt bố Thẩm co rút lại, cắn răng hỏi: “Bà nói như vậy là có ý gì?”
Nụ cười ác độc từ trong điện thoại truyền đến: “Chắc ông Thẩm cũng không rõ ràng lắm về thân phận của Dương Tâm đâu nhỉ, cô ta là người nắm quyền của Tu La Môn, gây thù chuốc oán vô số trên thế giới.
Chẳng qua là tầng quan hệ này cũng được bảo vệ rất kỹ càng, trước mắt vẫn chưa có người tìm được chứng cứ xác thực, vậy nên cô ta mới có thể nghênh ngang, không sợ gì mà sống một cuộc sống bình thường như vậy. Nhưng một khi thân phận của cô ta bị bại lộ, ông có biết cô ta sẽ phải đối mặt với những tai họa nào không?”
Bố Thẩm siết chặt điện thoại trong tay.
Ông ấy cũng không ngốc, cũng đã từng gây bao sóng gió trên thương trường, làm sao có thể nghe không hiểu sự uy hiếp trong lời nói của bà ta?
Nếu như thân phận môn chủ Tu La Môn của Dương Tâm một khi bị bại lộ, sẽ thành công dẫn đến hàng ngàn hàng vạn kẻ thù đến đuổi giết con bé, đến lúc đó cũng không phải là tai ương ngập đầu hay sao?
“Nếu ông Thẩm đã không nói chuyện, vậy chứng minh trong lòng ông cũng đã hiểu rõ rồi, nhưng thật không khéo, trong tay của tôi lại có chứng cứ chứng minh thân phận môn chủ Tu La Môn của Dương Tâm. Hôm nay tôi lấy cái này đến trao đổi với ông, đổi sự tự do của con gái tôi, như thế nào?”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Bố Thẩm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nếu người phụ nữ điên này thật sự làm ầm ĩ lên khiến cho tất cả mọi người đều biết, vậy thì Dương Tâm sẽ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
“Được, tôi đồng ý sẽ tha cho nó, nhưng bà cũng phải đưa chứng cứ trong tay bà cho tôi.”
“Đó là điều hiển nhiên, tiền trao cháo múc, cái này thì tôi cũng hiểu, tám giờ tối mai, đường Lâm Âm, ngoại ô phía Đông, ông dẫn theo con gái tôi đến, tôi sẽ đưa đồ cho ông. Nhớ kỹ, không được nói với bất kỳ ai, nhất là con trai của ông và Dương Tâm, nếu không thì… Tôi lập tức sẽ để lộ thân phận của Dương Tâm.”
Bố Thẩm nghiến chặt răng, im lặng mất một lúc lâu, sau đó mới thỏa hiệp nói: “Được, cứ quyết định vậy đi.”