Kho hàng cách vách.
Lục Gia Bách nhìn kim giây trên đồng hồ trên cổ tay dần di chuyển tới vị trí hoạch định sẵn, đứng lên khỏi ghế.
“Lát nữa tôi còn có chuyện cần xử lý nên phải đi sớm, bên này tốc chiến tốc thắng đi.”
Nói xong, anh ung dung bước ra ngoài.
Tô Yến vội vàng đuổi kịp: “Thủ lĩnh, anh thật sự định tự tay giết Dương Tâm sao?”
Lục Gia Bách nghiêng đầu liếc cô ta, cười mỉa mai: “Không phải cô rất sợ chết nên mới mời tôi đến à?
Nếu tôi đã đến chẳng phải chính là đồng ý thay cô động dao rồi sao?”
“…”
Tô Yến vốn còn định tra tấn con khốn Dương Tâm thêm một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy sớm lấy mạng cô ta cho rồi, tránh cô ta chó cùng rứt giậu phản kích.
Lục Gia Bách đi đến trước mặt Dương Tâm, thoáng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lạc Hồ ở một hướng khác, ý bảo anh ta coi chừng Tô Yến, đừng để cô ta chạy thoát.
Lạc Hồ vẫn luôn duy trì tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhận được ánh mắt của anh thì nắm chặt vũ khí trong túi áo.
Lục Gia Bách lấy dao găm bên hông ra, nhanh như quỷ mị nhào về phía Dương Tâm.
Nụ cười trên mặt Tô Yến ngày càng rạng rỡ.
Một tia sáng lạnh lóe lên trước mắt cô ta, cảnh tượng máu tươi văng tung tóe mà cô ta luôn ảo tưởng lại… không xảy ra.
Không biết Lục Gia Bách ra tay thế nào, chỉ thấy anh nắm dao găm chém vài nhát hai bên sườn Dương Tâm, sau đó dây thừng trên người cô toàn bộ rơi xuống.
Lục Gia Bách ôm lấy Dương Tâm tới sau cọc gỗ, giây tiếp theo tiếng súng vang lên.
Tô Yến giật mình ngây ra.
“Công chúa, chúng ta bị lừa rồi…”
Vệ sĩ áo đen bên cạnh đang định nhắc nhở thì Lạc Hồ đã ném ra một phi tiêu xuyên thủng cổ anh ta.
Tiếng nói ngưng phắt, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Tô Yến.
Chất lỏng ấm áp làm nhòe tầm nhìn của cô ta, cô ta vô thức muốn trốn tránh, nhưng động tác quá chậm chạp nên bị Lạc Hồ nhanh tay trói lại.
“Không được động đậy, nếu các người dám đến gần tôi sẽ giết cô ta ngay.”
Người xung quanh vừa kịp phản ứng định lấy súng ra xử lý Lạc Hồ thì đã thấy đối phương kèm chặt Tô Yến rồi, đám người đều ngây ngẩn tại chỗ.
Làm sao bây giờ?
“Đừng, đừng cử động, đều… đều đứng yên đi!”
Tô Yến bị dí dao vào cổ, nhút nhát sợ sệt.
Cô ta không ngờ.
Hoàn toàn không lường được.
Cho nên chẳng sợ chứng kiến lừa gạt và phản bội, cô ta vẫn không tức giận gì nhiều, cảm xúc nhiều nhất lúc này chính là sợ hãi.
Lạc Hồ cười khẩy, trầm giọng nói: “Lệnh cho bọn họ tránh đường, để bọn tôi rời đi, bằng không tôi cắt đứt cổ cô.”
Tô Yến đảo mắt suy ngẫm.