“Cảm ơn thủ lĩnh, chúng ta vào đi.”
“Ừ.”
Dương Tâm nhìn hai người rời đi, trên môi là nụ cười mỉa mai.
Ngu đến mức này thì có lãnh kết cục thảm thiết cũng xứng đáng.
Dân gian nói không sai, phụ nữ rơi vào lưới tình rồi thì chỉ số thông minh đều về không.
Nếu cô là cô ta, cô sẽ diệt trừ mối nguy lớn nhất đối với mình trước.
May là người phụ nữ này không có giác ngộ của cô.
Biệt thự khu ngoại ô.
Trần Cát Phượng đứng phắt khỏi sô pha, bàn tay nắm di động siết chặt, móng tay đều hằn trắng bệch.
“Cái gì? Ả đàn bà đần độn kia gọi Lục Gia Bách đến hiện trường à?”
“Vâng, đúng thế ạ, giờ Lục Gia Bách đã đến khu nhà xưởng bỏ hoang rồi nhưng vẫn chậm chạp không ra tay, còn nói muốn tra tấn Dương Tâm một hồi rồi tính.”
Người Trần Cát Phượng lảo đảo về phía sau.
Lục Gia Bách là người nào?
Một đấng kiêu hùng tay cầm quyền cao, sẽ dùng chiêu thức hèn kém như tra tấn một người phụ nữ này hay sao?
Huống chi người phụ nữ kia còn là đối thủ của Ám Long.
Với phong cách xử sự của Lục Gia Bách, nếu cậu ta thật sự muốn giết Dương Tâm thì chỉ sợ đã dùng một dao đâm thẳng vào trái tim đối phương ngay khi chạm mặt rồi.
Cậu ta không ra tay không phải vì muốn tra tấn Dương Tâm, mà là câu giờ.
Cậu ta câu giờ làm cái gì?
Đương nhiên là muốn giải quyết mai phục xung quanh.
Nói cách khác, rất có thể việc cậu ta mất trí nhớ cũng là giả vờ, hoặc đã uống thuốc giải, khôi phục ký ức.
“Chết tiệt, Tô Yến là đồ ngu, đã bắt được Dương Tâm thì sao không giết chết ngay đi chứ? Lại còn thể hiện, tự cho là đúng mời Lục Gia Bách tới, nếu hôm nay cô ta có chết thì cũng là chết vì ngu.”
Nói đến đây, bà ta ngẩng lên quát với vệ sĩ ngoài cửa: “Nhanh chuẩn bị xe đi, nơi này đã không an toàn nữa, chúng ta phải rút ngay.”
“Rõ.”
Trần Cát Phượng lại nói với người bên kia điện thoại: “Ra lệnh cho các tử sĩ ẩn nấp trong xưởng bỏ hoang, tìm cơ hội giết chết Dương Tâm đi, tuyệt đối không thể để cô ta còn sống rời khỏi.”
“Vâng.”
Sau khi ngắt máy, Trần Cát Phượng lại nhắn tin cho Thẩm Thanh Vi.
‘Nhiệm vụ có thể thất bại, tung tích của tôi cũng bại lộ rồi, cần nhanh chóng rút lui. Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin của tôi.’ Sau khi tin được gửi đi, bà ta nhanh chân đi tới cửa trước, vừa đi năm, sáu bước lại nghe được tiếng súng vang rền.
Bà ta thông minh cỡ nào chứ, biết có người đến vây bắt mình, nếu bà ta còn đi bằng cửa trước chính là chui đầu vào rọ.
Gần như cùng lúc với tiếng súng, Trần Cát Phượng xoay người chạy thẳng vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc có lối đi bí mật mà bà ta cố ý sai người đào.
Bảo hổ lột da thì phải tìm được đường lui, đạo lý này bà ta sớm hiểu được từ khi ở chung với Tô Hoàng Côn.
Bà ta vừa đi vừa quát lên với bộ đàm trong tay: “Năm phút, nhớ kỹ, tôi không cần biết anh dùng cách gì, chống đỡ đủ năm phút cho tôi.”