“Sau khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ hai người có thể…”
Tiểu Ca nâng tay lên cắt ngang lời cô, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi là người lội ra từ núi thây biển máu, mà cô ấy lại là người sinh sống dưới ánh mặt trời, hai người chúng tôi không sống trong cùng một thế giới, chị đừng cưỡng ép ràng buộc hai chúng tôi lại với nhau, đến cuối cùng sẽ làm hại cô ấy đấy.”
“…”
Dương Tâm cúi thấp đầu xuống.
Đúng vậy. Chẳng ai có thể nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Cách tốt nhất là giải quyết dứt khoát ngay lúc này, cắt đứt toàn bộ nhớ nhung lưu luyến, tránh cho tương lai sẽ càng phải chịu nhiều tổn thương sâu đậm hơn. Cuối cùng thì cô cũng chẳng có tư cách gì để mà khuyên nhủ người ta cả.
Trong phòng ngủ ở biệt thự của nhà họ Dương.
Dương Nhã ngồi dựa vào cửa sổ lồi, nghe điện thoại báo cáo được gọi đến.
Nhiệm vụ của Cố Ngọc Hiểu đã thất bại, Dương Nhã cũng chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.
Nếu Dương Tâm mà dễ đối phó như vậy thì cô ta cũng sẽ không biến thành cái dạng này đâu.
Cô ta hợp tác với Cố Ngọc Hiểu đơn thuần chỉ vì muốn làm Dương Tâm buồn nôn một trận mà thôi, sau đó thì kéo Cố Ngọc Hiểu xuống nước luôn một thể. Địa ngục quá cô đơn, cô ta phải kéo thêm vài người xuống chơi với mình, có như vậy thì cho dù sau này không đợi được Dương Tâm thì cũng có bọn họ ở cùng cô ta, như vậy cũng tốt rồi.
Người tiếp theo chính là Thẩm Thanh Vi. Dương Nhã muốn người phụ nữ kia phải có kết cục còn thê thảm hơn cả bản thân mình.
“Cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi, sắp xếp lại tất cả những chứng cứ mà anh điều tra được, sau đó gửi cho nhà họ Thẩm, tôi muốn nhà họ Thẩm đuổi cô ta ra khỏi nhà!”
“Vâng.”
Lục Thanh Thanh chạy nhanh trên nền đất đầy tuyết, nhưng mà do tuyết đọng quá trớn, cô ta ngã mạnh xuống đất, cánh tay vừa mới tốt lên một chút lại phải chịu tổn thương nặng nề thêm một lần nữa.
Trong phòng bệnh.
Dương Tâm đang bó thạch cao cho Lục Thanh Thanh, rõ ràng là vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương cốt trắng hếu, ấy thế mà khi Dương Tâm rắc bột thuốc lên đó, Lục Thanh Thanh lại chẳng hề nhíu mày lấy một cái.
‘Xem ra con bé này thật sự rất yêu Tiểu Ca, tổn thương vì tình yêu, nơi đau đớn nhất chính là trái tim. Một khi trái tim đã quá đau đớn rồi, vậy thì đau đớn ở những chỗ khác có xá là gì đâu?’ “Sao rồi? Cánh tay của con bé không bị sao chứ?” Bà Lục đứng bên cạnh sốt ruột hỏi.
Dương Tâm lắc đầu, thở dài đáp: “Còn phải xem con bé có chịu phối hợp điều trị hay không nữa, nếu như ngay cả chính bản thân con bé cũng định từ bỏ, vậy thì người khác cũng đành bất lực thôi.”
Bà Lục muốn nói mấy câu với Lục Thanh Thanh, nhưng lại bị Dương Tâm ngăn lại.
“Bây giờ con bé đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đại khái là sẽ không nghe lọt tai những lời khuyên nhủ này đâu, bác đừng sốt ruột quá, đợi con bé tỉnh táo lại đã rồi nói tiếp.”
Bà Lục gật gật đầu, nói: “Cũng được. Đúng rồi, thằng nhóc kia bị làm sao vậy? Cho dù nó không thích Thanh Thanh thì cũng không nên dẫn người phụ nữ khác đến kích thích con bé chứ! Cậu ta không thể từ chối một cách uyển chuyển được hay sao mà phải dùng biện pháp cứng rắn như thế này cơ chứ?”
“Có lẽ cậu ấy cho rằng dùng cách này có thể giải quyết dứt khoát tất cả mọi chuyện, nếu thật sự đã vô tâm thì cứng rắn như thế này cũng chưa hẳn là không tốt.”