Là Dương Tâm, tài phiệt quốc tế có thế lực nhất toàn cầu.
Một khi hai người bọn họ liên hợp lại với nhau, đừng nói là gia tộc Hải Nhân, có mà nguyên thủ một nước cũng không làm gì được họ.
Vốn dĩ ông Hải đã làm dịu được bên Thẩm Thành, chỉ chờ để Hải Cẩn quên đi đoạn kí ức đó, để cô không còn nhớ gì đến bí mật của gia tộc quyền quý đó, có thể vô tư mà sống tiếp.
Đến lúc đó cho dù cô có muốn cùng Thẩm Thành rời đi cũng không đe dọa gì đến gia tộc Hải Nhân.
Nhưng mà bây giờ… Tất cả kế hoạch đã dày công trù tính đó đã bị chuyện ngu xuẩn hai cha con nhà kia đạp đổ hết rồi.
“Thôi thôi, xem ra gia tộc Hải Nhân lần này có muốn tránh cũng không tránh khỏi tai vạ, không ngăn cản được. Hai người… tự mình lo liệu đi.”
Dứt lời, ông Hải thong thả đi ra ngoài.
Nếu Thẩm Thành nhất quyết muốn trả thù, vậy thì có muốn cũng chẳng ngăn nổi.
Với tư cách là người đứng đầu một gia tộc, ông ta không thể thay con gái đòi công bằng, vậy cứ để Thẩm Thành đòi thay, dạy cho hai bố con không biết trời cao đất rộng nhà kia một bài học.
Hai bố con ông hai Hải liếc nhìn nhau đắc ý, ngầm vui sướng vì kế hoạch đã thành công.
“Thông cáo với bên ngoài tin tức con bé đáng ghét kia sinh non, sau đó nói với bọn họ là cô ta vì sinh non mà sa sút tinh thần, đổ bệnh nặng. Mọi việc ở gia tộc Hải Nhân tạm thời do bố đứng ra giải quyết.”
Hải Định mặt mũi hớn hở: “Được, để con đi làm ngay.”
Tin tức Hải Cẩn đẻ non nhanh chóng lan truyền khắp trong nước.
Dương Tâm biết được, vô cùng giận dữ mà quăng đổ biết bao nhiêu đồ cổ có giá trị trong phòng đọc sách.
“Lão già chết tiệt đúng là khinh người quá đáng, dám động đến đồ đệ của bà. Được lắm được lắm, bọn họ được lắm, giỏi lắm!”
Sau một hồi điên cuồng tức giận, cuối cùng cô cũng đưa ra một quyết định, nhanh chóng tìm đến gia tộc Hải Nhân.
Nếu cô còn không đi, e là Hải Cẩn sẽ bị đám lòng lang dạ sói kia ăn sống nuốt tươi, đến vụn xương cũng chẳng còn sót lại mất.
Lúc cô bảo Minh Dũng đi chuẩn bị máy bay riêng thì bị Thẩm Thành ngăn lại.
“Em bình tĩnh chút, đang trong thời điểm quan trọng như hiện giờ sao em có thể rời khỏi Hải Thành? Nếu giờ rời khỏi đây chẳng phải công sức gây dựng bao lâu nay đổ sông đổ biển hết sao?”
Vành mắt Dương Tâm đỏ hồng, trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa bé trong bụng Tiểu Cẩn là giọt máu của anh, giờ nó mất rồi, anh không đau lòng không tức giận sao? Thẩm Thành, anh có phần bình tĩnh quá rồi đấy, chẳng lẽ anh không định làm gì mà cứ thờ ơ bỏ qua như vậy sao?”
Thẩm Thành thở nhẹ một hơi, bình thản mà nói: “Chuyện Hải Cẩn đẻ non vốn đã định kết cục như vậy, bây giờ chúng ta qua đó gây chuyện cũng đâu giải quyết được gì. Nếu gia tộc Hải Nhân đã muốn tuyên chiến với anh thì cuộc chiến này tất không tránh khỏi, tất nhiên nhà họ Thẩm sẽ không dễ dàng để yên chuyện này. Tuy rằng mới chỉ là bào thai chưa thành hình nhưng đã mất tại gia tộc Hải Nhân, bọn anh nhất định khiến họ phải trả giá đắt. Trước đó thì ở đây em cứ xử lý cho tốt chuyện Hải Thành đi.”
Dương Tâm định mở miệng nói tiếp, Thẩm Thành đã không cho cô cơ hội, anh ta nói thêm: “Cho dù phải đi gia tộc Hải Nhân tính sổ thì người đi cũng phải là anh, vì anh là bố đứa bé. Bọn họ giết chết người thừa kế nhà họ Thẩm, anh phải qua đó nói chuyện mới thực là danh chính ngôn thuận.”
Dương Tâm nặng nề nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy cực độ.