Ông Hải lạnh lùng lườm ông ta, ánh mắt rất phức tạp, nhìn ông ta chằm chằm một lát rồi lạnh lùng cười nói: “Chú cho rằng tôi nên xem nhẹ lời của cậu ta, nghe theo đề nghị của các người bỏ đi cái thai trong bụng con bé, sau đó giam cầm nó cả đời ở gia tộc?”
“Đúng, nhất định phải làm vậy, không thể để cô ta sinh ra giọt máu của nhà họ Thẩm, nếu không thì cô ta liên kết với nhà họ Thẩm mưu đồ cả tộc Hải Nhân, chúng ta khó mà đề phòng, anh đừng quên, trước đây cô ta đã nắm giữ rất nhiều bí mật của cả tộc Hải Nhân, chúng ta không thể mặc kệ cô ta rời đi.”
Ông Hải chậm rãi thu tầm mắt, nhẹ nhàng đáp: “Một nhà họ Thẩm, quả thật chúng ta có thể chống lại được, nhưng thêm một Dương Tâm thì sao? Chú đừng quên, chỗ dựa đằng sau Dương Tâm là nhà họ Lục, chắc hẳn chú cũng từng nghe, Lục Gia Bách là người đứng đầu Ám Long.
Còn Dương Tâm… rất có thể là môn chủ Tu La Môn, có hai nhân vật to lớn cổ vũ cho Thẩm Thành, chú cảm thấy gia tộc Hải Nhân còn có phần thắng không?”
Ông hai Hải tròn xoe đôi mắt, có hơi không dám tin nhìn ông Hải, giọng run rẩy hỏi: “Anh, anh nói gì, Lục Gia Bách và Dương Tâm là người cầm quyền Ám Long và Tu La Môn thật sao?”
Ông Hải đưa tay xoa trán: “Nếu không chú tưởng bọn họ sao lại lớn lối như thế? Vì bọn họ có tư cách để lớn lối, được rồi, chuyện đã như vậy, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, chú tự cân nhắc đi, giữ lại thực lực của cả tộc Hải Nhân hay là lấy trứng chọi đá, lấy đá chọi đá với bọn họ đến cùng cũng bị tiêu diệt.”
Nói đến đây, ông ta lại ngước mắt nhìn ông hai Hải một cái, nói thêm: “Bây giờ hai đứa con gái của tôi đều gặp chuyện, không thể kế thừa vị trí gia chủ, ngoại trừ bọn chúng, thì chỉ còn lại Hải Định thôi.
Cũng chính là nói con trai của chú vô cùng có khả năng trở thành người thừa kế, chú muốn hủy đi cơ nghiệp của con trai, để nó làm tướng không có binh sao thật sao?”
Ông hai Hải không ngốc, biết ý trong lời này của ông ta.
Ông ta muốn dùng vị trí gia chủ đổi lấy một con đường sống cho cô con gái nhỏ của ông ta.
Nếu ông Hải bằng lòng giao quyền thừa kế cho con trai ông ta, vậy…
“Em phải đi bàn bạc với các trưởng lão một chút, gia chủ, em làm như vậy, cũng vì nghĩ cho gia tộc, không có ý dồn ép anh.”
Ông Hải xua xua tay: “Con trai chú là cháu trai của tôi, tôi đã có ý định trao quyền thừa kế cho nó từ lâu, chú không cần nói nhiều, tôi đã phân tích rõ tình hình cho chú, chú tự thu xếp ổn thỏa đi, dù sao thì tài sản khổng lồ này sau này phải giao cho con trai chú, nếu chú đắc tội Thẩm Thành, thứ mất đi có thể sẽ là tiền đồ của con trai chú.”
“…”
Ông hai Hải cúi đầu.
Nếu là như vậy, quả thật ông ta phải suy nghĩ kỹ hơn rồi, nhưng mà… ông ta vẫn không định buông tha Hải Cẩn.
Có con bé đó trong tay, ông ta có thể hãm chân Thẩm Thành và Dương Tâm.
Nhưng nếu con bé đó rời đi, sau này bọn chúng ngóc đầu trở lại, ông ta và con trai ông ta lại không chống đỡ được như cũ.
Cùng lắm là ông ta đồng ý giữ lại đứa con hoang trong bụng của cô ta, nhưng mẹ con họ phải ở lại gia tộc Hải Nhân làm con tin.
Hải Thành.
Cơ sở chữa bệnh.
Trong phòng làm việc.
Dương Tâm cũng đang phát một đoạn ghi âm, là cuộc nói chuyện giữa Lục Gia Bách và Tô Yến.
Nhưng lần này không phải Tô Yến gửi cho cô, mà là Lục Gia Bách.