“Bây giờ, mummy đang rất tức giận. Em sợ bà ấy bị Dương Tâm đả kích như vậy, sau này sẽ không làm chỗ dựa cho chị nữa. Chị dâu, chị nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Nếu mummy không bênh chị nữa thì chị không sống nổi trong nhà họ Thẩm đâu. Đến lúc đó, chị cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh em đuổi ra khỏi nhà. Sau đó, anh ấy sẽ đón con khốn kia về nhà thay thế chị.”
Cố Ngọc Hiểu nắm chặt tay lại.
Dương Tâm…
Dương Tâm…
Tất cả đều là do cô ta, đều do ả tiện nhân đó…
Nếu cô không nói những chuyện này ra, bà Thẩm và Thẩm Thành sẽ không biết đêm đó xảy ra chuyện gì.
Họ sẽ tiếp tục ngộ nhận cô ta là người phát sinh quan hệ với Thẩm Thành. Dù Cố Ngọc Hiểu không chiếm được tình cảm của anh ta, cô ta cũng có thể làm con dâu nhà họ Thẩm, cả đời được hưởng cuộc sống sung sướng.
Nhưng hôm nay, tất cả những ảo tưởng kia của Cố Ngọc Hiểu đã bị Dương Tâm làm tan vỡ.
Sao ả tiện nhân kia lại thích xen vào việc của người khác như vậy? Đồ đệ của cô ta đã trở về gia tộc Hải Nhân, trở thành người thừa kế của gia tộc này rồi. Vì sao Dương Tâm còn muốn nói những chuyện này ra, phá vỡ cục diện lúc này?
Thẩm Thanh Vi thấy bản thân đã thành công khơi dậy sự thống hận trong lòng Cố Ngọc Hiểu, trong mắt cô ta lộ ra vẻ tính toán.
“Chị dâu, không phải chị không biết con người của ả Dương Tâm kia. Cô ta có quá nhiều thân phận có địa vị cao, giờ thế lực đã rất lớn mạnh rồi. Dương Tâm còn tự nhận tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cô ta đấy. Bao gồm chuyện anh trai Dương Tâm cưới người phụ nữ như thế nào? Đồ đệ của cô ta lấy người đàn ông như thế nào.”
“Trong mắt Dương Tâm, anh trai em thuộc về đồ đệ của cô ta. Vì thế cô ta chẳng thèm kiêng nể gì cả, hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện chị cũng đang có bầu với anh trai em.”
Gương mặt xinh đẹp của Cố Ngọc Hiểu như trở nên vặn vẹo. Từ đó có thể thấy được cô ta đang rất tức giận. Nếu như có thể, Cố Ngọc Hiểu thật sự hận không thể ăn tươi nuốt sống, nghiền xương Dương Tâm thành tro.
“Dương Tâm à Dương Tâm, cô cứ đợi đấy! Tất cả những bất hạnh lúc này của tôi là do cô ban tặng. Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt cô phải trả giá bằng máu.”
Thẩm Thanh Vi khẽ cười, đưa tay giữ cổ tay Cố Ngọc Hiểu lại, hướng dẫn từng bước: “Chị dâu, bây giờ anh trai em đã biết cái thai trong bụng Hải Cẩn là của anh ấy, cũng biết chị trộm t*ng trùng của anh trai em để thụ tinh ống nghiệm.”
“Sau này, chắc chắn anh ấy sẽ ghét chị hơn, đứa nhỏ trong bụng này cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể nó đã bị dị dạng. Nếu bọn họ đều không muốn nhìn thấy nó ra đời, sao chị không lợi dụng đứa bé làm vũ khí tạo thành một kích trí mạng với Dương Tâm?”
“Dù sao đứa nhỏ trong bụng chị cũng là con cháu của nhà họ Thẩm. Mặc dù nó là đứa trẻ được tạo ra từ thụ tinh ống nghiệm, nhưng không thể phủ nhận nó là người nhà họ Thẩm. Nếu như đứa trẻ này chết trong tay Dương Tâm, dù không làm cô ta chết thì cũng có thể làm mummy hận cô ta. Như vậy cơn giận trong lòng chị cũng sẽ vơi bớt.”
Cố Ngọc Hiểu từ từ siết chặt tay lại.
Cô ta đã biết phải làm gì rồi.
Cửa ngầm chi nhánh, trong phòng làm việc, Lục Gia Bách đang tựa vào cửa sổ sát đất, trong tay cầm một ly vang đỏ. Mỗi lần ở môt mình, anh lại cực kỳ nhớ Dương Tâm. Hình bóng của người phụ nữ kia đã khắc sâu vào linh hồn lẫn thể xác của Lục Gia Bách.
Thậm chí có khi anh nghĩ nếu bản thân thật sự uống thuốc mất trí nhớ, chắc hẳn cũng không thể quên được Dương Tâm. Người con gái ấy đã trở phần một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của Lục Gia Bách. Chỉ dựa vào thuốc mất trí nhớ thì không thể trừ bỏ cô ra khỏi thế giới của anh được.