“Yên tâm đi, trong lòng Lục Gia Bách tự có tính toán, sẽ không đem chậu phân lên trên đầu anh, tôi hiện tại dù có muốn rút lui cũng không rút lui được, nếu không đem chuyện này làm sáng tỏ, khoản tiền bồi thường kia sẽ đè cong cả eo của tôi, còn không phải là ra tòa bị bọn họ quở trách một trận sao? Chờ toà án thẩm vấn có kết quả, tôi có thể tát vào mặt mọi người, ngẫm đi ngẫm lại, còn rất sảng khoái”.
“Làm bậy” Lê Trường nhịn không được cười mắng, “Cũng đáng đời bọn ngu đó bị cô xoay cho mòng mòng, không có đầu óc còn muốn đấu với cô, quả thật rất buồn cười”
Giang Tâm cong cong môi, cười như không cười nói: “Hay là anh ở lại, tôi mời anh xem một tràng tuồng?”
“Không nói chuyện với cô nữa, tôi có điện thoại gọi đến, Châu Úc bên kia cô giúp tôi xem chừng, qua đó mời cô ăn cơm”
“Được.”
Sau khi dừng cuộc trò chuyện, Giang Tâm lại thuận tay nhấn nút trả lời điện thoại.
“Giang tiểu thư, có người tiết lộ hành tung của cô, một nhóm phóng đi về phía khách sạn Thế Kỉ, cô có cần phải rút lui không?”
Giang Tâm hơi hơi híp mắt, người này cô không quen biết.
Đối phương hình như đã nhận ra sự chần chờ, của cô lại nói: “Giang tiểu thư, tôi là người mà tổng giám đốc Lục phải tới đây âm thầm bảo vệ cô, cô không cần hoài nghi lời nói của tôi.”
“Được, tôi đã biết, cậu đừng chặn bọn họ lại, trực tiếp để cho bọn họ đi lên”.
“Gì?” Người bên đầu dây bên kia có chút khó hiểu, tư duy của Giang tiểu thư này, thật là có chút kỳ lạ.
Khó trách sao chép còn có cảm giác bản thân thật giỏi giang khi có chỗ dựa, cách suy nghĩ này, không phải loại người như bọn họ có thể hiểu được.
“Tôi nói cho bọn họ tiến vào”
"Ồ, được”
Cúp điện thoại, Giang Tâm nhanh chóng thu dọn một chút đồ dùng tùy thân, sau đó đi cách vách.
Huyền Cần mở cửa phòng ra, dẫn đầu mở miệng nói: “Sư phụ, em đang chuẩn bị đi tìm cô đây!
“Có việc?”
“Em đã tra ra là ai đã đem toàn bộ những tác phẩm của cô đào lên lại rồi”
"Ai?"
“Mẹ cô.”
Giang Tâm hơi hơi híp mắt, con người hiện lên một tia tức giận, “Em lặp lại lần nữa”
Huyền Cẩn rụt rụt cổ, biết trò đùa này của mình đùa hơi quá trớn, vội vàng giải thích nói: “Mẹ kế, mẹ kế của cô, người phụ nữ Tôn Bích Như kia, bà ta chẳng những đào lên những tác phẩm thiết kế mấy năm nay của cô, còn bỏ ra số tiền lớn để truyền thông khắp nơi lăng xê, lúc này mới dẫn tới sao chuyện sao chép đó lại lần nữa thăng cấp, ngoài giới đã tẩy chay tác phẩm của cô”
Nghĩ đến Lê Trường vừa rồi gọi điện thoại cho cô, trong mắt Giang Tâm hiện lên một tia tàn khốc, ẩn ẩn lộ ra sát ý.
Lại là cặp mẹ con kia, cô nhẫn nhịn bọn họ đủ lâu rồi.
“Được, tôi biết rồi, có người tiết lộ hành tung của tôi, hiện tại một đám phóng viên đang đi đến khách sạn, em đi đến phòng tôi, sau đó biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Huyền Cẩn chớp chớp mắt, nhếch miệng cười nói: “Biết, từ trong miệng đàm phóng viên kia dò hỏi xem ai là người tiết lộ hành tung của cô, xong việc thì sẽ tính sổ với họ sau”
“Rất tốt, xem ra mấy năm nay những thứ tôi dạy cho em cũng vẫn chưa cho chó ăn, tôi đi trước một bước, bên này em hãy đối phó đi”.
“Vâng”.
Giang Tâm lập tức đi đến sườn cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn xuống dưới, độ cao này đối với người bình thường mà nói thực khủng bố, nhưng đối với cô một cao thủ leo núi cao thủ mà nói, giống như trò đùa vậy.
Huyền Cẩn đã lấy tới mỏ neo cùng dây thừng, “Sư phụ cẩn thận”
Giang Tâm gật gật đầu, sau duỗi tay nhận lấy, đem mỏ neo cố định ở trên bệ cửa, sau đó xoay người một cái trực tiếp nhảy đi ra ngoài.
Tốc độ sinh tử, không đến mười giây, cô liền vững vàng đứng ở trên bãi cỏ phía dưới.
Huyền Cần mở to hai mắt, vẻ mặt sùng bái mà nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh ở phía dưới kia nhanh chóng biến mất ở sau bồn hoa.
Cô ta cảm thấy, sư phụ ưu tú như vậy, tất cả đàn ông trên thế giới cộng lại cũng không xứng đáng với cô ấy.
Lục Gia Tân tính cái thá gì, nếu không phải nhận lúc cháy nhà mà đi hôi của, sao có thể ngủ với sự phụ?
Nửa giờ sau, chuông cửa của phòng 502 khách sạn Thế Kỷ vang lên.
Cũng không trách bảo vệ dưới lầu không ngăn lại, thật sự là vì này sức ảnh hưởng của vị tiểu thư hệ Giàng này quá lớn.
Những phóng viên paparazzi này vừa nghe nói cô ấy ở chỗ này đặt chân, mẹ nó đều như mấy con chó đói khát xông vào bên trong, không thể nào ngăn lại được.
Cửa phòng mở ra.
tách tách tách tách
Từng đợt đèn flash hết đợt này đến đợt khác.
Người bên trong là ai họ còn chưa kịp nhìn rõ, liền điên cuồng quay phim chụp ảnh.
“Giang tiểu thư, cho tới bây giờ cô còn kiên trì nói bản thân mình không sao chép sao?”