Nói xong Trần Uyên xoay người đi về phía nhà ga.
Trần Uyên vừa mới đi được vài bước thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh: “Cẩn thận.”
Tiếng hét thất thanh đó là của Lâm Thanh.
Đối phương là Trần Uyên.
Bởi vì Trần Nhiên tay cầm con dao xông tới đâm về phía lưng của Trần Uyên.
Trần Nhiên vừa lao tới vừa hét lên: “Đừng có trách tao, có trách thì mày hãy trách thằng đàn ông của mày làm việc quá tuyệt tình, ép tao vào con đường chết ấy. Rõ ràng nó đã đồng ý chuyển nhượng hết cổ phần sang tên của tao rồi nhưng hôm nay nó lại lật lọng. Tao muốn báo thù nó thế nên chỉ đành ra tay với mày thôi. Chỉ khi mày chết rồi tao mới khiến nó nếm trải thế nào là sự đau khổ khi mất đi tình cảm chân thành.”
Nói xong Trần Nhiên bổ nhào về phía Trần Uyên.
Lưỡi dao sáng quắc sắc bén nhắm ngay lưng của Trần Uyên, một khi bị đâm phải có lẽ Trần Uyên sẽ chết ngay tại chỗ mất.
Người đàn ông này đúng là điên thật rồi, ngay cả em gái ruột của mình mà cũng ra tay tàn độc như thế được.
Có thể thấy được Trần Nhiên xuống tay không hề nể nang, không hề để ý đến cái được gọi là máu mủ ruột già, tình anh em gì cả.
‘Bụp’ một tiếng.
Tiếng lưỡi dao găm vào cơ thể vang lên.
Đồng tử của Trần Uyên co rút mạnh lại.
Cô bị người ta đâm một dao sao?
Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy đau chứ?
Nhưng rõ ràng vừa rồi bên tai cô còn vang lên tiếng con dao găm vào người mà, đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Một cảm giác sợ hãi bao trùm dần khuếch tán trong đôi mắt của Trần Uyên, cô lảo đảo đứng ở trong gió tuyết.
Trần Uyên không dám quay người lại, cô sợ nhìn thấy cảnh tượng khiến trái tim của mình tan nát.
Trần Uyên sợ suy nghĩ hiện lên trong đầu mình, cô sợ những gì cô suy đoán đều trở thành sự thật hết.
Trần Uyên sợ cả thế giới của mình sẽ sụp đổ chỉ trong giây lát mất.
Rõ ràng vừa rồi tiếng của Lâm Thanh vang lên sau lưng cô mà, nhưng giờ đây… Dường như giọng nói của anh ta lại biến mất trong mưa gió vậy.
Trần Uyên đã không còn cảm nhận được hơi thở của Lâm Thanh nữa rồi.
“A giết người rồi, giết người rồi, nhiều máu quá, chảy nhiều máu quá.”
Có người ở xung quanh sợ hãi hét toáng lên.
Giết người ư?
Nhiều máu ư?
Nhưng tại sao Trần Uyên không cảm thấy mình đang chảy máu nhỉ? Tại sao cô lại không cảm nhận được cơn đau trên người mình.
‘Keng’ một tiếng.
Con dao rơi trên mặt đất.
Một giây sau Trần Uyên nhìn thấy Trần Nhiên chạy về phía chiếc xe Sedan ở phía xa xa với gương mặt hoảng hốt, anh ta lao vào trong xe rồi nhanh chóng nổ máy rồi lái xe rời đi.
Cơ thể của Trần Uyên bắt đầu run lên bần bật.