Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bố em đã nói hết cho anh biết. Xin lỗi em, bố anh đã hại chết mẹ em, món nợ máu này, sau này anh sẽ trả.”
Trần Uyên cười phá lên, ánh mắt nhìn anh ta lạnh như băng: “Anh còn biết giữa chúng ta có thù hận sâu như biển sao? Vậy sao anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà ảo tưởng về tương lai với tôi chứ? Anh cảm thấy sau khi bố anh hại chết mẹ tôi, chúng ta còn có tương lai nữa sao?”
Lâm Thanh mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của cô, lại nuốt hết lời muốn nói vào trong, chỉ có một câu: “Ân oán của đời trước, chúng ta không nên giữ mãi.”
Trần Uyên không nói lời nào, cầm ly nước trên tủ đầu giường ném về phía anh ta.
Dựa vào khả năng của anh tay, muốn tránh đi thì rất dễ dàng.
Nhưng anh ta lại không tránh.
“Bộp” một tiếng.
Trán anh ta bị đập phải tím bầm.
“Lâm Thanh, tôi nói cho anh biết, giữa chúng ta có thù giết mẹ, đời này không thể nào ở bên nhau.”
Lâm Thanh không khỏi cười thảm.
Anh ta cũng biết kết quả sẽ như vậy.
Tính cô quá hiếu thắng, sau khi biết sự thật, nhất định sẽ không nhân nhượng vì lợi ích chung.
Chính vì hiểu cô, nên anh ta mới giấu mãi không chịu nói ra sự thật.
Anh ta lưu luyến khoảng thời gian tốt đẹp hai người ở bên nhau, anh ta sợ sẽ mất đi tất cả.
Hai người đã trải qua quá nhiều trắc trở, khó khăn lắm mới ổn định lại, anh ta chỉ muốn được yên ổn.
Cho tới lúc Trần Nhiên uy hiếp anh ta, anh ta cũng đồng ý vô điều kiện.
Đối với anh ta, vật ngoài thân không thể bằng một góc hai mẹ con cô.
“Uyên Uyên, em không thể tàn nhẫn như vậy, sai lầm là do bố anh gây ra, anh có thể ở bên cạnh em để chuộc tội, nhưng em không thể đẩy anh ra khỏi thế giới của em được. Em biết mà, không có em, anh không sống nổi.”
Trần Uyên đau khổ gào thét.
Không có Lâm Thanh, cô cũng không sống nổi.
Nhưng thực tế lại tàn khốc như vậy, giữa hai người họ còn có mối hận sâu như biển.
Cô có thể lựa chọn thế nào đây?
Sao cô có thể lựa chọn được?
Mẹ nhất định không muốn cô ở bên con của kẻ thù.
Năm đó bố làm như vậy, khiến Lâm Thanh thân bại danh liệt, cũng vì ngăn cản cô ở bên cạnh Lâm Thanh.
Bố mẹ không mong muốn cô và Lâm Thanh có quan hệ gì với nhau, nếu cô tuỳ tiện làm bậy, bố mẹ cô ở trên trời có linh thiêng sẽ không được yên lòng.
“Tại sao? Tại sao giữa chúng ta phải có thù hận lớn như vậy? Anh nói đi, rốt cuộc những thứ này là sao?”
Cô gào lên khàn cả giọng, rồi đỡ bụng đau đớn đứng lên.
“Đứa bé này, vốn không nên tồn tại. Bố, bố hồ đồ rồi, tại sao trước lúc mất bố vẫn gạt con chuyện này?”
Lâm Thanh nhìn thấy có máu chảy ra từ giữa hai chân cô, đồng tử lập tức co rút lại.
Anh ta sải bước đến mép giường, ôm chặt lấy cô.
“Uyên Uyên, em bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại chút có được không? Em còn kích động như vậy thì sẽ không giữ được con đấy, đây là máu thịt của em.”
Trần Uyên vẫn chìm trong cảm giác bi thương, sau khi cảm nhận được hơi thở của Lâm Thanh, cô bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
“Anh đi đi, đi đi…”
Hai mắt Lâm Thanh đỏ ngầu, mắt nhìn chằm chằm hai chân bị máu tươi nhiễm đỏ của cô, cuối cùng anh ta cắn chặt răng, trực tiếp dùng sống tay đánh cô hôn mê.
“Quản gia, nhanh đi mời bác sĩ, mời tất cả bác sĩ khoa sản tới cho tôi.”
“Dạ.”