Dương Tâm khẽ rút cánh tay ra khỏi bàn tay bà ấy, nhàn nhạt nói: “Tôi tới nhà họ Thẩm cũng là vì nể mặt anh tôi, cũng chẳng phải do bà, bà có Thẩm Thanh Vi là bảo bối ngoạc ngà rồi, có lẽ cũng chẳng yêu quý gì tôi, cho nên đừng có bày ra cái bộ dạng mẹ con tình thâm ở đây, đáng cười lắm.”
Sắc mặt của Lâm Vũ Loan có phần không nén được giận, như muốn phát cáu lên, nhưng lại nghĩ tới việc đang phải cầu xin cô tới giữ lại cái thai cho Cố Ngọc Hiểu, chỉ có thể gắt gao đè nén lại.
“Được vậy cô nể mặt anh cô về nhà họ Thẩm một chuyến, hôm nay tôi không đứng trên cương vị một người mẹ tới cầu xin cô, vì tôi không mời nổi cô.”
Dương Tâm chẳng thèm nhìn bà ấy, thanh thản vòng qua bà ấy bước ra cửa.
Lâm Vũ Loan hít sâu hai lần, khó khăn lắm bây giờ mới nén được lửa giận đang trào lên trong lòng, theo sát phía sau bước ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Trần Cát Phượng nhận được tin tức Thẩm Thanh Vi gửi tới, nói rằng Dương Tâm đã ra khỏi khu vực điều chị cùng Lâm Vũ Loan rồi, bảo bà ta phải nhanh chóng phái người tới chặn giết cô.
Bà ta đồng ý.
Sau đó gọi điện cho đàn em đang trong trạng thái đứng sẵn chờ lệnh, tự mình sắp xếp mọi thứ rồi sau đó lặng yên chờ kết quả.
Ngoại trừ Dương Tâm, bà ta có thể nâng đỡ Thẩm Thanh Vi lên vị trí bà chủ của Ám Long.
Cô gái này mặc dù không khôn ngoan như những gì ba ta dự tính, nhưng dù sao cô ta cũng là đứa con gái duy nhất.
Bà ta quay về Hải Thành là vì trợ giúp cô ta đạt được ý nguyện.
Chỉ Cần cô ta có thể ngồi lên vị trí bà chủ của Ám Long, thì mong muốn kia của bà ta có thể sẽ thực hiện được.
Một đoàn xe chậm rãi ra khỏi khu vực điều trị.
Lâm Vũ Loan thấy sắp xếp hoành tráng như vậy, lập tức cảm thấy mất hứng.
Bà ấy đang mời bác sĩ về nhà hay đang mời nữ hoàng đây?
Dương Tâm sắp xếp người bảo vệ chặt chẽ như vậy, là muốn ra oai phủ đầu bà ấy sao?
Bà ấy có chút không vui nói với Dương Tâm: “Con cháu nhà họ Thẩm trước nay luôn biết khiêm tốn, sau này chú ý một chút đừng làm ra vẻ như nữ hoàng đang đi tuần tra như vậy.”
Dương Tâm lạnh lùng liếc nhìn bà ấy.
Không có chút cảm giác mình đang đối mặt với mẹ ruột của chính mình nào.
Mấu chốt là, người mẹ này chưa từng đối xử với cô như con gái.
Nếu như không phải Cố Ngọc Hiểu động thai cần giữ lại cái thai gấp, thì có lẽ cả đời này bà ấy cũng không bao giờ gật đầu đồng ý cho cô về nhà họ Thẩm nhận người thân.
Như vậy thì danh nghĩa người mẹ có ích gì?
“Đúng thế, tôi không phải nữ hoàng, vì tôi không có nhà, là trẻ mồ côi không cha không mẹ, nào có được cái mệnh làm nữ hoàng cơ chứ?
Nhưng tôi được gả cho một người đàn ông tốt nha, bà đừng quên, tôi bây giờ chính là bà chủ của gia tộc bề thế nhất – nhà họ Lục, ra ngoài có phô trương lãng phí như vậy thì có vấn đề sao, nhà chồng cho tôi vinh dự này, hình như không liên quan tới Thẩm phu nhân đúng không?”
Lâm Vũ Loan bị cô đáp lại á khẩu không trả lời được, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Sự thật là như vậy, bà ấy có thể bác bỏ lại kiểu gì đây?
Thẩm Thành khẽ than thở, nói: “Tâm Tâm bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm, nếu không phải do mẹ tự mình tới tìm con bé, thì chắc chắn con bé sẽ không bước ra khỏi cửa khu vực điều trị, nếu không phái người theo sau bảo vệ thì chúng ta đều gặp nguy hiểm tới tính mạng, bởi vì người muốn ám sát con bé bây giờ rất nhiều.”
Lâm Vũ Loan hơi ngheo mắt lại.
Bà ấy không biết thân phận thật của cô, không biết cô là môn chủ của Tu La Môn.
Cho nên cho dù bà ấy có nghe nói thủ lĩnh của Ám Long hạ lệnh truy sát môn chủ Tu La Môn, nhưng cũng không nghĩ đó là Dương Tâm, chỉ cho rằng con trai mình đang thổi phông mọi chuyện.