Bác sĩ chính lắc đầu, có chút khó xử nói: “Bà chủ, chỉ sợ hơi khó đấy, cô Cố vốn bị động thai, thai nhi hình như rất bất ổn, bây giờ lại nhận thêm kích thích, chúng tôi cũng bất lực lắm.”
Lâm Vũ Loan sắc mặt trầm xuống: “Thật sự không có cách gì khác nữa à? Thật sự không giữ được thai nhi trong bụng hay sao?”
Bác sĩ chính lắc đầu, thở dài: “Năng lực của tôi có hạn, bà chủ, bà vẫn là chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Lâm Vũ Loan còn định mở miệng nói, lúc này, Thẩm Thanh Vi vội vã phi từ bên ngoài vào.
“Mẹ ơi, thế nào, con nghe nói chị dâu lại bị động thai, đứa bé không có chuyện gì chứ?”
Dứt lời, ánh mắt của cô ta quét một vòng trên giường, sau đó không nhịn được kinh ngạc hô lên.
“Trời ơi, sao chị lại chảy nhiều máu như vậy chứ? Chẳng lẽ không giữ được thai nhi nữa sao?”
Cô ta nói như vậy, sắc mặt Lâm Vũ Loan càng khó coi, giữ chặt cánh tay của bác sĩ chính, cắn răng nói: “Ông nhất định phải giữ lại cái thai trong bụng cô ấy cho tôi, không thì ông cút ngay cho tôi, nhà họ Thẩm tôi không nuôi loại vô dụng để làm cảnh.”
Bác sĩ chính sắc mặt trầm xuống, ngập ngừng nói: “Bà chủ, bà đang làm khó tôi à, tôi thật không có cách nào giữ lại cái thai trong bụng cô ấy, dù bà giết tôi, tôi cũng chẳng làm được đâu.”
Thẩm Thanh Vi hơi cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cô ta muốn đẩy Dương Tâm ra ứng phó vấn đề khó này.
“Mẹ à, mẹ cũng đừng làm khó bọn họ nữa, y thuật của bọn họ có hạn, mẹ ép buộc bọn họ thêm nữa cũng vô dụng thôi, không được là không được, thay vì lãng phí miệng lưỡi tranh luận ở chỗ này, không bằng suy nghĩ những cách khác xem.”
Ví dụ như, đi tìm Dương Tâm.
Cô ta thiết kế một màn như thế, chính là muốn để bà già này đi tìm Dương Tâm.
Nếu Dương Tâm đồng ý, tới giúp Cố Ngọc Hiểu giữ thai, nếu như thai nhi không giữ được, sợ là từ giờ trở đi bà già này sẽ hận Dương Tâm.
Nếu Dương Tâm không đồng ý, trơ mắt nhìn Cố Ngọc Hiểu sảy thai, bà già này sẽ càng hận cô.
Dù sao trong ngoài đều không phải người.
Cô ta chính là muốn đạt được kết quả này.
Lâm Vũ Loan híp mắt nhìn cô ta: “Những cách khác? Còn có cách khác gì nữa chứ, mấy người này đều là chuyên gia có mấy chục năm kinh nghiệm lâm sàng, nếu bọn họ không có cách, còn ai có thể giữ được cháu mẹ chứ?”
Thẩm Thanh Vi cong cong khóe môi, cười nói: “Dương Tâm đó, tuy cô ta là danh y vô danh, nhưng vẫn có thể giữ được cái thai trong bụng chị dâu thì sao?”
Lâm Vũ Loan sững sờ, đợi sau khi phản ứng lại, trong mắt bà ấy hiện lên một tia vui mừng.
Đúng vậy, làm sao bà ấy lại quên mất Dương Tâm cơ chứ?
Con bé kia là danh y không có danh tiếng, ngay cả ông cụ Trần cô cũng cứu sống được, chỉ là giữ lại cái thai, hẳn không phải là việc gì khó nhỉ?
“Tôi sẽ đến căn cứ chữa bệnh một chuyến, mấy người trông coi cô ấy thật kỹ cho tôi, nhất định phải bảo đảm trong vòng một tiếng cô ấy không sao, nếu không tất cả đều cút xéo ngay cho tôi.”
“Vâng, vâng vâng.”
Biệt thự nhà họ Lê.
Bên trong phòng điều trị.
Lê Vãn Trinh tựa vào đầu giường, nhìn Triệu An đang ngây người, cười hỏi: “Có tâm sự à? Có thể nói với em một chút không?”
Triệu An sững sờ, sau khi im lặng trong chốc lát, vẫn là nói hết toan tính của mẹ anh ta và bà Phó với cô ấy.
Nụ cười trên mặt Lê Vãn Trinh dần dần vụt tắt.
Bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định à, còn định mưu tính Triệu An nữa chứ.
Nhưng cô ấy lại cảm thấy chuyện này rất tốt.
Cô ấy hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà Triệu.
Bà ta lo lắng con trai sẽ theo cô ấy mà bỏ đi, cho nên muốn dùng cách này giam giữ con trai.
Đổi lại là cô ấy, có lẽ cũng sẽ làm như vậy đi.