Trên mặt Sinh Từ lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta thấp giọng nói: “Cậu, cậu chủ, đó là nhà cũ được truyền xuống qua các thế hệ của nhà họ Trần đó, là gốc rễ của nhà họ Trần đó. Anh, anh thật sự muốn bán sao?”
Trần Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Sinh Từ một cái, âm u nói: “Cậu cũng chẳng phải là người của nhà họ Trần, quan tâm nhiều như vậy làm cái quái gì? Tôi bảo cậu bán thì cậu cứ bán đi!”
“Vâng, vâng ạ.”
Biệt thự của nhà họ Triệu.
Bà Triệu nhìn con trai đang nằm trên giường, trong mắt lóe lên vẻ do dự.
‘Thật sự phải làm như vậy sao? Nếu như Phó Linh Ngọc mang thai, vậy thì…’ Nhưng mà nếu không làm như vậy, một khi con khốn nhà họ Lê kia vừa chết đi thì tám phần mười là con trai của bà ta cũng sẽ đi theo con khốn đó mất!
Làm sao bà ta có thể trơ mắt nhìn con mình chết vì tình được cơ chứ?
Đứng bên giường do dự một lúc lâu, cuối cùng, bà ta vẫn hạ quyết tâm, nói với bác sĩ đứng ở bên cạnh: “Tranh thủ thời gian mà lấy đi.”
“Vâng, bà chủ.”
Nửa giờ sau.
Bác sĩ đi ra khỏi phòng y tế, đưa hộp đông lạnh trong tay cho bà Triệu, nói: “Bà chủ, đã lấy ra rồi.”
“Ừ, các người đưa cậu chủ về phòng đi, chuyện này phải giấu kín trong lòng, không được để lộ cho bất kỳ kẻ nào biết hết, rõ chưa?”
“Vâng.”
Sau khì bà Triệu rời khỏi bệnh viện thì đi thẳng về nhà chính.
Bà ta đưa hộp đông lạnh trong tay cho vệ sĩ do bà Phó phái tới, dặn dò: “Nhất định phải giao thứ này đến tận tay bà chủ nhà các người, đừng để xảy ra bất kỳ sai lầm nào đấy!”
“Vâng, bà cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giao nó cho bà chủ nhà chúng tôi.”
Bên ngoài lối vào biệt thự nhà họ Triệu.
Trên con đường lớn, Dương Tâm lười biếng dựa vào thân cây bên cạnh, cúi đầu nhìn tên vệ sĩ áo đen đang nằm dưới chân mình. Người này chính là người được bà Phó phái tới lấy t*ng trùng, đã bị cô đánh ngất, còn người đi vào bên trong thì chính là đặc công của Tu La môn.
Một lát sau, một bóng đen xuất hiện ở đằng xa, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt cô rồi.
“Môn chủ, lấy được rồi.”
Dương Tâm gật nhẹ đầu, cúi người ngồi xổm xuống trước mặt vệ sĩ mặc đồ đen kia, bắt đầu thôi miên gã ta, cưỡng ép rót ý thức của mình vào đầu gã ta: “Anh vừa đi đến nhà họ Triệu, nhận được đồ vật từ tay bà Triệu, bây giờ anh cầm chiếc hộp này về giao lại cho bà Phó nhà các anh.”
Nói xong, cô vươn tay nhận cái hộp đã bị đánh tráo từ tay cấp dưới của mình rồi nhét vào trong ngực người đàn ông kia. Sau đó, cô sai người đỡ gã ta ngồi vào ghế lái.
Một lát sau, người mặc đồ đen kia từ từ tỉnh lại, gã ta nhìn cái hộp trong ngực một chút, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng chỉ là lướt qua rồi lập tức biến mất thôi.
Gã ta mới nhận được cái hộp này từ tay bà Triệu, bây giờ gã ta phải lập tức trở về giao lại cho bà chủ.
Chiếc xe nghênh ngang rời đi, Dương Tâm chậm rãi đi ra từ sau một thân cây.
‘Phó Linh Ngọc à Phó Linh Ngọc, ông trời tạo nghiệt còn có thể tha thứ, nhưng mà tự mình tạo nghiệt thì không thể sống đâu nha, cô sẽ phải tự gánh lấy hậu quả này. Chỉ mong là thần kinh của cô đủ vững vàng, đừng có mới tí đã bị chơi hỏng rồi đó nha!’
Cùng lúc đó.
Trong khách sạn.
Bà Phó nắm tay con gái ngồi trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói: “Nửa tiếng trước, bà Triệu đã gọi điện cho mẹ, nói là đã lấy được t*ng trùng của Triệu An, mẹ đã sai người đi lấy rồi. Bây giờ sẽ lấy trứng từ trong cơ thể con ra trước, đợi thụ tinh trong ống nghiệm thành công mẹ sẽ sai người cấy vào cơ thể con sau.”
Phó Linh Ngọc lộ ra vẻ vui mừng, bỗng nhiên, cô ta nắm chặt cánh tay của bà Phó, gấp gáp hỏi: “Mẹ à, thật sự là nòi giống của Triệu An sao? Mẹ sẽ không nói dối con chứ? Con nói cho mẹ biết nha, nếu không phải là nòi giống của Triệu An thì cho dù có sinh non con cũng sẽ không bảo vệ nó đâu, con thà chết cũng sẽ không mang thai con của người đàn ông khác đâu!”