“Không cần lên báo Đế Đô, chuyện này tôi sẽ tự mình điều tra.”
Từ cổng lớn truyền đến âm thanh từ tính trầm thấp của người nào đó.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa mắt nhìn qua.
Chuyên gia Hà cùng người phụ trách tư pháp nhìn người tới là ai liền bị dọa đến xém chút ngã quỳ xuống.
Phó, Phó Đức Chính.
Lại là cậu chủ nhà họ Phó, Phó Đức Chính.
Vị này làm sao lại xuất hiện tại Hải Thành được chứ?
Đúng vậy, anh ta thích Dương Tâm, bây giờ Dương Tâm lâm nguy thì sao anh ta có thể không đến giúp cô được chứ? . Được copy tại { TгЦ мtгuуen. м E }
Anh ta quả thật cũng không có nói đùa, Phó Đức Chính thật sự tính tự mình điều tra việc này!
Trên mặt chuyên gia Hà bỗng chốc xám xịt như tro, lộ ra một màu tuyệt vọng. Hiện tại ông ta chỉ có thể dựa vào một người duy nhất là bà Phó, dù sao ông ta cũng làm dựa theo chỉ thị của bà ta.
Phó Đức Chính sải bước đi đến trước mặt, Dương Tâm. Trong mắt khó nén được vẻ lo lắng.
“Cô không sao chứ? Cô có bị thương ở đâu không? Cái cô này thật là, không phải cô rất có năng lực sao? Tại sao ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được vậy…?”
“…”
Dương Tâm bất đắc dĩ cảm thán một câu. Cả đám này đều tới nhằm vào cô chứ cô đâu có thích được giày vò vậy đâu chứ? “Nếu như cậu chỉ tới để giáo huấn tôi thì mời anh tới từ đâu thì rời đi từ đó. Người giáo huấn tôi nhiều lắm rồi, không cần thêm một người nữa đâu nhé.”
Phó Đức Chính nghe xong, như bị chọc giận quá mà cười phá lên.
Anh ta từ ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài trở về gấp mà cô gái này lại có cái thái độ như thế ư?
Thật sự là lương tâm bị chó gặm rồi, không hiểu tại sao anh ta lại thích cô nữa…
Thôi bỏ đi, dù sao yêu cũng đã yêu rồi. Đành can tâm tình nguyên chịu đựng cô thôi, anh ta còn có thể nói cái gì được chứ?
“Anh chính là tư pháp ở Hải Thành hả? Vậy trước tiên cầm những tài liệu là Dương Tâm đưa đi điều tra rõ ràng cho tôi. Có vấn đề gì hãy báo cho tôi biết, trong thời gian điều tra hãy tạm cách chức hai người họ, chờ kết quả điều tra rồi tiếp tục tính.”
Người phụ trách tư pháp nhanh chóng đáp: “Được thôi.”
Dứt lời anh ta vẫy mấy cấp dưới đi tới trước mặt chuyên gia Hà và Vương Kiến Đức, nói: “Hai vị, mời rời đi.”
Vương Kiến Đức há miệng muốn nói gì nhưng bị chuyên gia Hà dùng ánh mắt ngăn lại.
Một khi Phó Đức Chính đã đứng ra muốn bảo vệ cho Dương Tâm thì ông ta nói gì cũng đều vô ích thôi. Cho dù bọn họ không có tội thì Phó Đức Chính cũng có thể làm cho trên lưng bọn họ gánh thêm mấy tội nữa. Huống chi trên người bọn họ còn nhiều chuyện bẩn thỉu ẩn giấu.
Phó Đức Chính đưa mắt nhìn người phụ trách tư pháp đang rời đi cùng bọn họ, anh ta nhìn Dương Tâm nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô. Việc cô hỗ trợ sinh viên nghèo vượt khó chắc hẳn cả nước sẽ biết, việc duy nhất tôi có thể làm chính là thay cô ra mặt thôi.”
Dương Tâm cười lắc đầu, ngước mắt mấy người phóng viên cách đó không xa, cất cao thanh âm nói: “Tôi đây chính là tùy tâm mà làm. Việc công ích vẫn luôn phải dựa vào thiện tâm, bây giờ Hải Thành vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn, cũng còn nhiều sự kiện nghiêm trọng, mong mọi người đừng đem tinh lực đặt ở trên người tôi. Dương Tâm tôi mệnh cứng đến nỗi dù có thế nào cũng không lật đổ được đâu.”
“Còn những người nói tôi tham ô, ngậm máu phun người kia hẳn cũng đã dạy mọi người một bài học làm người như thế nào. Hi vọng về sau mấy người có thể tu tâm làm việc thiện, không có việc gì làm thì đừng đi bôi đen người khác. Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi.”
Nói xong cô quay đầu đi về phía cầu thang.
Một người con như vậy, dù thế giới bên ngoài kia có sỉ nhục cô thì cô vẫn có thể thẳng lưng ngẩng đầu như cũ, vô cùng mạnh mẽ mà đối mặt với người đời.