Dương Tâm hơi hơi nheo lại mắt, trong lòng có dự cảm không tốt, cô giữ tay Trần Tuấn lại, vội vàng hỏi: “Tùy Ý đâu rồi? Thằng bé đi đâu vậy?”
“Nó không có chuyện gì đâu.” Trần Tuấn duỗi cái tay còn lại ra vỗ vỗ bờ vai của cô, động viên nói: “Thằng bé đến phân bộ Tu La Môn, chuyện sáng nay của em có động tĩnh, nó đi thu thập chứng cứ.”
Dương Tâm đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, cả giận nói: “Nó đi thu thập chứng cứ cái con khỉ ấy, đừng có một chút không chú ý, rồi đi tong luôn cả cái mạng nhỏ của nó ấy.”
Nói đoạn, cô chuẩn bị xông ra khỏi cửa.
Mẹ của Lục Gia Bánh đã như vậy, cô không thể để cho con trai của anh cũng có chuyện.
Trần Tuấn một tay kéo cô lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Em nghe anh nói hết lời có được hay không hả? Một người trước đây bình tĩnh như vậy, làm sao bây giờ lại trở nên kích động thế?”
Dương Tâm hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn anh ta.
“Anh nói xem, sao càng ngày anh càng giống mẹ chồng vậy?”
Trần Tuấn bị cô làm cho tức cười, cưỡng ép ấn cô ngồi xuống ghế rồi nói: “Nếu như một mình anh ta đến, nói gì anh cũng sẽ đi cùng với anh ta. Nhưng sự thật không giống như vậy, anh trai em đi cùng anh ta rồi, cho nên đặt trái tim vào trong bụng đi.”
“…”
Dương Tâm thở phào nhẹ nhõm, khi vừa mới chuẩn bị lên tiếng nói thì một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cánh cửa.
Một giây sau, bà Trần dẫn bố Thẩm và Lâm Vũ Loan đi vào bên trong.
“Con nhóc Tâm này, vợ chồng Thẩm Thị muốn thăm cháu nên bác dẫn bọn họ đến đây.”
Dương Tâm đáp lại một tiếng nhưng không phản ứng gì cả, cô đưa tay ra cầm lấy đôi đũa và bắt đầu lùa cơm với vẻ mặt không cảm xúc.
Trên gương mặt Lâm Vũ Loan toát lên vẻ lúng túng, nói ngập ngừng một lúc lâu mới phun ra một câu: “Nghe nói con bị tai nạn giao thông nên mẹ đến đây thăm con, con không sao chứ?”
Dương Tâm nhún vai, hờ hững nói: “Mẹ chồng tôi lấy mạng của mình để cứu tôi nên lần này không sao.
Tôi và bà ấy không phải máu mủ máu mủ ruột thịt mà còn hơn cả ruột thịt. Nửa đêm bà Thẩm đến đây thăm tôi chỉ để nhìn tôi thôi sao? Nếu như như vậy thì mời bà về cho. Tôi mạng mỏng, vô phúc hưởng thụ.”
Lâm Vũ Loan mím môi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tâm và thái độ từ chối, đôi mắt cũng không còn bất kỳ nhiệt độ nào nữa nên trong lòng cô cùng khó chịu.
Chồng mình nói đúng, bà ta đều đã cách lòng với tất cả hai đứa con gái ruột thịt của mình rồi.
“Mặc dù mẹ không đồng ý con quay về nhà họ Thẩm nhận người thân, nhưng dù gì giữa chúng ta cũng chảy chung một dòng máu. Mẹ thật sự rất lo lắng khi biết con bị tai nạn giao thông, nếu không nửa đêm nửa hôm mẹ đến thăm con làm gì?”
Dương Tâm nhíu mày, liếc nhìn bà ta rồi nở nụ cười như không và nói: “Lo lắng cho tôi ư, vậy được rồi, bà đổng ý để tôi về nhà họ Thẩm và sau đó công bố ra bên ngoài rằng Thẩm Thanh Vi là con gái nuôi, tôi mới là con gái ruột. Như vậy mới có thể làm rõ thành ý của bà, nếu không tôi chỉ coi bà là người xa lạ.”
Lâm Vũ Loan cố gắng để không tức giận, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của cô thì ngọn lửa giận trong bụng không kìm được mà bùng cháy ra ngoài.
“Dương Tâm, con…”
“Nếu như bà Thẩm không mang thành ý đến đây thì mờ về cho. Bà đi cẩn thận, tôi không tiễn.”
“…”
Tại khách sạn năm sao.
Bên trong phòng.
Phó Linh Ngọc nắm chặt điện thoại, đợi Thẩm Thanh Vi ở bên đó gửi tin đến cho cô ta.
Nhưng đi tới đi lui cô ta không thể chờ tin của Thẩm Thanh Vi đến mà ngược lại chờ điện thoại của Phó Đức Chính.
Sau khi nói chuyện điện thoại liên tiếp thành công, câu đầu tiên mà anh cả lên tiếng nói chính là: “Là em một tay sắp xếp tai nạn giao thông nghiêm trọng nhất ở vùng ngoại ô thành phố Hải Thành đúng không?”
Ngón tay của Phó Linh Ngọc run lên, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại trong tay xuống.
“Anh… Anh trai, anh nói vậy là có ý gì? Em, em là công chúa của Hoa Hạ sao có thể coi mạng người như rơm rác vậy được? Anh không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người.”