Lúc Lâm Vũ Loan lao vào trong phòng, sau khi nhìn thấy cảnh này đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, sải bước đi đến bên giường rồi dồn sức đẩy hai đứa nhỏ sang một bên.
“Ngọc Hiểu, con đừng nổi cáu, đừng tức giận, cái thai trong bụng con vẫn chưa ổn định, nếu như lại tiếp tục giày vò một lần nữa thì sẽ bị sảy thai mất.” Cố Ngọc Hiểu dùng sức siết chặt cánh tay của Lâm Vũ Loan, gấp gáp nói: “Bác gái, cái thai của con thật sự là nòi giống của Thẩm Thành, nếu như bác không tin thì có thể phái người đi chích nước ối, cho dù có sẩy cái thai này con cũng muốn bản thân trong sạch.”
Nghe cô ta nói như vậy, Lâm Vũ Loan cũng đại khái đoán được hai thằng nhóc khốn kiếp này đã nói những lời như thế nào để kích động bà ta.
“Đừng có ngốc, làm sao mà cô có thể không tin được chứ, bây giờ thai của con không được ổn định, không thể chích nước ối, như vậy sẽ bị sảy thai, con đừng có nghe hai thằng nhóc khốn kiếp này, bọn nó là cố ý đến đây làm ầm ĩ để con động thai thôi, sau này sợ là còn ghê gớm hơn.”
Nói xong, bà ta hét lên với hai cận vệ ở cửa: “Đuổi bọn nó ra ngoài cho tôi, càng xa càng tốt.”
Cố Ngọc Hiểu che bụng dưới rồi rên rỉ: “Đau quá, bụng cháu đau quá, đứa bé, con của cháu.”
Sắc mặt của Lâm Vũ Loan tối sầm lại, sau khi trừng mắt nhìn hai đứa nhỏ thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như đứa bé trong bụng Ngọc Hiểu có bất trắc gì thì tao sẽ lột da bọn mày ra. Bên ngoài có người không, mau chóng đi mời bác sĩ đi.”
Trong phút chốc, cả nhà họ Thẩm bùng nổ.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt của nhau có thể thấy được vẻ giảo hoạt.
Thật là nhàm chán, thật là không thú vị gì cả.
Thành thật mà nói, còn không bằng một phần của Dương Nhã nữa.
Cùng lúc đó.
Trên đường lớn ở rừng cây phía Tây.
Sắc mặt của Dương Tâm trở nên rất khó coi, có lẽ là đã có người động tay chân ở trên mặt đường nên xe mới bị trượt và không thể lái ra được.
“Đạp phanh, sau đó từ từ chuyển đến vị trí tay lái phụ, để tôi lái xe.”
Tài xế không dám chậm trễ mà vội vàng làm theo.
Bà Lục đã lặng lẽ mở cửa xe để chờ sẵn nếu như có phát sinh tình huống gì đột ngột thì sẽ kéo Dương Tâm nhảy ra ngoài trước tiên.
Thấy tài xế đã rời khỏi buồng lái, Dương Tâm khom người cố gắng đi qua khe hở giữa ghế lái và phụ lái.
“A”
Đúng lúc này, bà Lục đột nhiên hét lên, trơ mắt nhìn chiếc xe tải cỡ vừa đang đụng vào thùng xe.
Dường như bà ta không có suy nghĩ gì mà trực tiếp túm lấy cánh tay của Dương Tâm, dùng hết sức lực đẩy cô ra ngoài.