“…”
Trầm tư một lát, Thẩm Thành dò hỏi: “Bắt buộc phải đi? Việc khó giải quyết vậy sao?”
Lục Gia Bách gật đầu đáp: “Cuộc chiến giữa Ám Long và Tu La Môn là do có người cố tình kích động. Chắc hẳn anh cũng không muốn thân phận môn chủ Tu La Môn của Tâm Tâm bị bại lộ đúng không! Tôi đã tìm ra cách một lưới tóm gọn đám người quấy rối sau lưng đó rồi, nhất định phải xuất ngoại một chuyến, chứ anh nghĩ tôi rảnh rỗi sinh nông nổi mà chạy đến chỗ anh hay sao?”
Thẩm Thành cười lắc lắc đầu: “Anh rời khỏi Hải Thành rồi tôi đương nhiên là người phải tiếp quản, chẳng thể đứng nhìn con bé bị ức hiếp mãi được. Nếu như hai người đàn ông không thể bảo vệ nổi một người phụ nữ, chúng ta có lẽ cũng chẳng còn mặt mũi nào làm ăn tiếp nữa.”
“Vậy coi như là anh đã đồng ý rồi, cảm ơn anh vợ, tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Thẩm Thành nhìn anh rời đi, định đứng dậy gọi lại thì lúc này điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên, là tin nhắn đến của quản gia: “Cậu chủ, tôi xin lỗi, việc bị bại lộ mất rồi, đứa con trong bụng cô Cố vẫn giữ được, có điều cô ta sẽ không thể xuống giường trong vài tháng tới. Vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị sảy thai, cậu chỉ cần hành động thêm chút nữa là được.”
Thẩm Thành cau mày, sau vài giây im lặng, anh ta gửi lại một tin nhắn cho bà quản gia: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi hứa với bà một đồng cũng không thiếu.”
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại của Lâm Vũ Loan gọi đến.
Bà chỉ nói một câu: “Nếu còn nhận người mẹ này, thì lập tức trở về nhà họ Thẩm ngay.”
Mẹ đương nhiên phải nhận, tuy có chút hồ đồ, nhưng dù sao cũng là người sinh ra anh ta.
Thế là Thẩm Thành trở về nhà họ Thẩm.
Nhìn thấy một vài nam nữ trong ngành đi giày da kiểu Tây đang ngồi ở phòng khách, anh ta bất chợt nhướng mày, trong mắt lóe lên tia tức giận nhàn nhạt.
Nếu như không nhầm, đây có lẽ là nhân viên của Cục dân chính.
Như này là định ép anh ta phải làm thủ tục đăng ký kết hôn với Cố Ngọc Hiểu ư?
“Con đã về rồi đấy à.” . ngôn tình ngược
Lâm Vũ Loan Loan từ trên cầu thang truyền xuống.
Bà ta đứng trên cầu thang xoắn ốc, cũng không có ý định sẽ bước xuống lầu, lạnh lùng nói: “Con đến phòng đọc sách với mẹ một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Thẩm Thành khẽ gật đầu, im lặng một lúc rồi đưa tập hồ sơ cho người giúp việc, sau đó đi lên lầu.
Trong phòng đọc sách.
Lâm Vũ Loan lạnh lùng liếc anh ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Là con sai sử quản gia xuống tay với Cố Ngọc Hiểu?”
Thẩm Thành cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là con. Đêm đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, xác thật là ta, đêm đó chỉ là cái ngoài ý muốn, trong lúc thần chí không rõ đã chạm vào cô ta. Đây không phải là điều con muốn, Dù cho đứa trẻ được sinh ra, con cũng không thể cho nó tình thương của bố như trong những gia đình bình thường được, còn không bằng nhân lúc này để nó ra đi, chẳng phải đều tốt cho tất cả mọi người sao?”
Lâm Vũ Loan cười châm chọc: “Con quả thật dám làm dám chịu, còn thừa nhận dứt khoát như vậy.”
“Lòng mẹ đã biết rõ, con có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mẹ nói đi, mẹ muốn xử lý con như thế nào?
“Xử lý?” Lâm Vũ Loan đột nhiên cao giọng, cảm xúc trở nên kích động hơn: “Mẹ có thể xử lý con kiểu gì chứ? Con là đứa con trai duy nhất của mẹ, là người cầm quyền mới nhậm chức của nhà họ Thẩm, chẳng lẽ mẹ còn có thể trục xuất con khỏi gia môn sao?”
Thẩm Thành cười nhạt, khuôn mặt không chút cảm xúc: “Chẳng phải mẹ vô cùng thích Thẩm Thanh Vi à, vì cô ta mà ngay cả con gái ruột cũng không cần, chưa chắc không thể giao nhà họ Thẩm cho cô ta thừa kế.”
“Mất dạy.” Lâm Vũ Loan tức giận nói: “Con bé không có huyết thống gì với nhà họ Thẩm cả, nếu mẹ giao nhà họ Thẩm cho con bé thì chẳng phải mấy chục năm nữa nhà họ Thẩm sẽ đổi chủ sao?”
“Thì ra mẹ cũng biết cô ta không có huyết thống gì với nhà họ Thẩm, thế thì vì sao mẹ lại còn muốn ngăn cản con gái ruột của mẹ về nhà nhận tổ quy tông?”