Triệu An hít sâu một hơi, xoay người rời phòng.
“Cho con suy nghĩ thêm nửa ngày đi, con sẽ cho hai người một câu trả lời vừa ý. Ông ngoại, ông khuyên mẹ cháu ăn cơm trước đi.”
“…”
Sau khi rời nhà họ Triệu, Triệu An lái xe đến Lục thị.
Trong văn phòng chủ tịch.
Lục Gia Bách ném cho anh ta hai chai rượu mạnh: “Tôi có thể ở đây với anh nhưng sẽ không đụng vào rượu, cơ thể Tâm Tâm chưa khỏe hẳn, tối sợ cồn kích thích quá lớn, ảnh hưởng đến cô ấy.”
Triệu An nhếch môi cười nhạt, mở một chai lên ngửa đầu dốc.
Hai chai này đều là rượu mạnh, sao có thể uống liều thế được?
Cho nên mới nuốt mấy ngụm Triệu An đã ho sặc sụa.
Lục Gia Bách hất đầu: “Lê Vãn Trinh tìm Dương Tâm, ủy thác cô ấy thay mặt đi cùng anh đến cục Dân Chính ly hôn, ý anh thế nào?”
Ý anh ta thế nào ư?
Giờ anh ta chẳng có ý gì cả, chỉ muốn say thôi, một say giải ngàn sầu.
Lại ngửa đầu dốc mấy ngụm rượu lớn, nét mặt anh ta chợt trở nên hoảng hốt.
Lục Gia Bách cũng không giục anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Thật ra chuyện này cũng không khó lựa chọn thế đâu. Hoặc là anh ly hôn với Lê Vãn Trinh, cưới con gái nhà họ Phó, hoặc là anh trơ mắt nhìn mẹ mình đói chết, sau đó chờ Lê Vãn Trinh phát bệnh thì theo cô ấy xuống dưới gặp mẹ anh, cùng nhau dập đầu nhận tội với bà ấy là được.”
Triệu An đờ đẫn nhìn anh: “Tiểu Tân thì sao? Tiểu Tân phải làm thế nào bây giờ? Nếu tôi và Lê Vãn Trinh đều đi rồi, một mình nó ở lại đời này cô độc biết bao?”
Lục Gia Bách nhún vai: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không lo cho đứa nhỏ đâu. Nói thế này đi, nếu Tâm Tâm có chuyện gì… dù thế nào tôi cũng sẽ vứt bỏ hết thảy theo cô ấy đi, còn đứa nhỏ ấy à, kiểu gì mà chẳng sống được tiếp.”
Lời này có phần ích kỷ, ít nhất đối với một người làm bố thì là vô cùng ích kỷ.
Nhưng người này lại nặng tình như vậy, vì người mình yêu có thể vứt bỏ tất thảy.
Triệu An nghe xong lời này thì như nghĩ thông suốt cái gì, âu sầu trong mắt tán đi ít nhiều, trông cũng bớt ủ rũ đi.
Cho dù uống nhiều rượu mạnh như thế lại tỉnh táo hơn cả khi mới đến đây.
“Nghĩ thông chưa? Nghĩ thông rồi thì đi thực hiện đi, có được thì có mất, chúng ta đâu thể yêu cầu cái gì cũng toàn vẹn được.
Chỉ cầu không thẹn với lương tâm của mình thôi. Nếu anh thỏa hiệp với mẹ thì có lỗi với vợ, như vậy anh vĩnh viễn cũng không xứng nói từ ‘yêu’ đâu.”
Triệu An hiểu rõ, đứng lên khỏi sô pha, bước nhanh ra ngoài cửa.
“Cảm ơn anh, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Đế Đô thật sự phái chuyên viên qua bên này điều tra chuyện quỹ hội ngầm nuốt khoản quyên góp.
Nói chính xác hơn là đến điều tra Dương Tâm.
Nghe nói người được phái tới là nhân viên trung tâm của bộ tư pháp, phái người như vậy xuống điều tra chứng minh cấp trên rất coi trọng chuyện này.
Dương Tâm nghe tin thì cười không thèm để ý. . ngôn tình hoàn
Xem ra thời gian tới lại có một vị quan kinh thành ra đi ở Hải Thành này rồi, ngay cả thị trưởng cũng sẽ không thoát được liên đới.
Thẩm Thành gọi điện thoại tới hỏi cô có cần anh ấy giúp vượt qua cửa ải khó khăn lần này không.
Dương Tâm cười, chậm rãi nói: “Em tìm đàn ông để làm chỗ dựa cho mình mà, chuyện gì cũng tự làm thì tìm Lục Gia Bách có tác dụng gì?”
Thẩm Thành phì cười: “Xem ra ông anh trai như anh thật chẳng ra gì, anh còn định nhanh chóng rửa sạch tội danh trên người em rồi mang em về nhà họ Thẩm đây này.”