“Em nghĩ nhiều rồi.” Lục Gia Bách vừa vỗ phía sau lưng cô, vừa lên tiếng nói: “Anh có qua lại với người đứng đầu của gia tộc Hải Nhân. Đó là một con cáo già, có ông ta che chở, Hải Cẩn sẽ không xảy ra chuyện. Dù sao cô ta cũng là người thừa kế của gia tộc Hải Nhân.”
Dương Tâm đưa tay qua lấy ly nước ấm trên bàn, sau khi uống vài ngụm, gật đầu nói: “Có thể thật sự là em nghĩ nhiều rồi. Ban ngày lo lắng cô ấy ở gia tộc Hải Nhân sẽ chịu thiệt, vì vậy ban đêm liền mơ thấy chuyện không hay.”
Nói đến đây, đột nhiên cô chuyển đề tài, hỏi: “Đêm qua anh trở về muộn nên em ngủ mất. Anh dự định giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại như thế nào?”
Lục Gia Bách nghĩ một lát, vẫn nên nói cho cô những tính toán của đám lão già và Tô Yến của Ám Long.
Sau khi nghe xong, Dương Tâm tức giận cười: “Là nợ đào hoa mà anh rước lấy đấy, Dương Nhã, Ruth, Thẩm Thanh Vi, Vương Ái Linh, Tô Yến… Lục Gia Bách, phụ nữ anh trêu chọc khắp nơi đều nhắm vào em, em thật đáng thương mà.”
Lục Gia Bách vuốt trán, thử đề nghị: “Hay em nhốt anh trong nhà là được rồi.”
Dương Tâm đạp chân qua, hơi nheo mắt lại: “Tô Yến… Haiz, vì để có được Nam Kiên mà làm hại Hà Hà thành như vậy, hôm nay lại nhớ thương người đàn ông của em, rất tốt, cô ta chết chắc rồi.”
Ngày hôm sau.
Nhiều quần chúng hóng chuyện đều không tin, lần lượt bị vả mặt, họ đều sợ bị Dương Tâm kiện.
Mỗi lần cô đều bị bôi đen, kết quả sau làn nào cũng đều mạnh mẽ vả mặt lại những người bôi đen cô.
Nếu tin tức mới này là bịa đặt, chẳng phải họ lại đưa mặt tới cho cô vả?
Buổi trưa.
Trên mạng lại tung ra một tin mới, bên trong không có bất kỳ chữ nào, chỉ có một bức ảnh.
Bức ảnh đó là đại diện đăng ký của quỹ từ thiện Chân Ái Thiên Sứ, người đăng ký ghi ở trên là… Dương Tâm.
Dương Tâm đó!
Toàn bộ các trang mạng xã hội lại lần nữa bị chấn động mạnh rồi.
Được rồi, trước đây toàn là Dương Tâm vả mặt bọn họ, mà bây giờ là sự thật vả mặt bọn họ.
Sự thật nói với bọn họ, Dương Tâm chính là bà chủ của quỹ từ thiện, cũng là nhà từ thiện nổi tiếng “Bỉ Tâm”, cũng là đức mẹ Maria mê làm việc thiện kia.
“…”
Trong biệt thự nhà họ Lục.
Dương Tâm nhìn tin tức ùn ùn kéo tới ở trên mạng, đôi môi đỏ mọng không kìm được mà nhếch lên.
Có thể lấy được những hồ sơ bí mật này từ bộ công thương, ngoài con gái của thị trưởng thì còn có thể là ai?
“Lục Gia Bách, bây giờ em thấy thị trưởng Vương này không vừa mắt cho lắm.”
Lục Gia Bách nhướng mày, cười nói: “Vậy thì đổi thôi, không phải con gái ông ta đã trải sẵn đường cho chúng ta rồi sao.”