“Đồ khốn, ông đang khoe khoang với tôi đấy à? Lục Gia Bách là ai hả? Anh ta là người đứng trong top 3 bảng xếp hạng tỷ phú thế giới, tôi làm sao mà so được với anh ta? Đừng nói là 24 nghìn tỷ, có là 240 nghìn tỷ anh ta cũng móc ra được, khoảng cách giữa tôi và anh ta so được hay sao?”
Giám đốc phòng tài vụ lảo đảo đứng lên rồi lại quỳ xuống lần nữa, run run nói: “Vì vậy nên tôi mới không để cậu quyên góp nghìn tỷ chục nghìn tỷ, 240 tỷ đối với Trần Thị không phải là vấn đề lớn. Tổng giám đốc Trần, nếu cậu không muốn bị người ta bàn tán vì tiếng xấu thì hãy nghe tôi, hãy quyên góp số tiền này đi.”
Trần Nhiên đột nhiên cười gằn.
240 tỷ đủ để anh ta chơi bời cả một buổi tối, vì sao anh ta phải quyên góp chứ?
“Muốn làm người tốt đúng không? Được thôi, vậy ông tự đi mà làm đi, chuyển 240 tỷ này vào tài khoản của tôi, rồi chuẩn bị thêm cho tôi 1500 tỷ nữa, tôi cần dùng gấp.”
Giám đốc phòng tài vụ trợn to hai mắt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh ta: “Tổng… Tổng giám đốc Trần, ba hôm trước tôi mới chuyển sáu trăm tỷ vào tài khoản của cậu mà, đó là toàn bộ vốn lưu động của công ty đấy, tôi còn đang định nhờ cậu lấy ra 240 tỷ để quyên góp đây, sao cậu lại có thể đòi ngược lại tôi được chứ?”
Trần Nhiên nghe xong thì điên lên, lại đạp thêm một cú nữa, tức giận nói: “Không làm thì cút, đừng có làm bẩn mắt tôi. 1500 tỷ, cuối giờ làm việc mà không gom được thì ông cuốn gói cút xéo ngay, Trần Nhiên này không nuôi người vô dụng.”
Giám đốc phòng tài vụ mặt mày xám ngoét, run run trừng mắt nhìn anh ta, đau đớt thốt lên: “Trần Thị là tâm huyết cả đời của ông Trần, ông ấy vất vả lắm mới khiến công ty được niêm yết trên sàn chứng khoán, sao cậu có thể tiêu xài, có thể chà đạp nó như vậy?”
Trần Nhiên đã phải nghe quá nhiều lời răn dạy của bố Trần rồi, anh ta ghét nhất là có người nói chuyện với anh ta kiểu thế.
Giám đốc phòng tài vụ vừa mở miệng là coi như đã hoàn toàn chọc giận anh ta.
“Không gom được tiền thì cút ngay lập tức, không thiếu người bên dưới ông muốn lên thay vị trí của ông đâu.”
Giám dốc phòng tài vụ đành phải chấp nhận, ông ta chỉ là một người làm công ăn lương mà thôi, sao có thể cãi lại ông chủ được? Cho dù ông ta là giám đốc điều hành cấp cao của công ty thì người này cũng chẳng nể mặt ông ta chút nào.
“Tài khoản của công ty thật sự không có nhiều tiền mặt như vậy đâu, nếu cậu muốn 1500 tỷ thì chỉ có thể bán cổ phần lấy tiền thôi.”
“Thế thì bán cổ phần đi.”
Trần Nhiên lập tức nói luôn. Đống giấy lộn đó chả là cái đinh gì với anh ta cả, bán ra lại thu được một khoản tiền lớn, chỉ có đồ ngu mới đi bảo vệ đống giấy lộn đó như bảo bối thôi.
“Được, vậy tôi sẽ sai người bán tháo số cổ phần dưới danh nghĩa của cậu, đến lúc ấy cậu chỉ cần kí một cái tên giấy tờ chuyển nhượng cổ phần là được.”
“Được rồi được rồi, chỉ cần có tiền thì kí gì cũng được.”
Vừa dứt lời anh ta đã ôm người đẹp tóc vàng đi ra cửa: “Người đẹp, đi thôi, chúng ta đi vui vẻ tí nhỉ.”
Nhà họ Lục.
Ở phòng khách.
Lâm Vũ Loan nhìn Dương Tâm đang ngồi trước mặt mình bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Cô gái có dung mạo khá giống bà ta này thực sự là con gái của bà ta sao?
Cách đây không lâu, bà ta còn dạy Thanh Vi cách đối phó với cô, không ngờ chẳng bao lâu sau ông trời đã cho bà ta một cái bạt tai.
Nói thật, bà ta không hề cảm thấy thích cô gái này chút nào, chắc là do ấn tượng đầu tiên, từ lâu bà ta đã coi Thanh Vi như con ruột, tất cả những người đối đầu với Thanh Vi cũng đừng mong lấy được ấn tượng tốt của bà ta.
“Chồng tôi đã nói với tôi thân phận của cô rồi, cô nhất định muốn về nhà họ Thẩm sao?”
Dương Tâm sững sờ, trong đôi mắt sâu xa lóe lên chút mù mờ.
Bà ta hỏi vậy chắc là không muốn cô quay về nhà rồi.
Cô vốn nghĩ rằng hai mẹ con thất lạc nhiều năm, khi gặp lại bà ta sẽ ôm cô khóc lóc. Nhưng hiện thực đang nói cho cô biết rằng những suy nghĩ của cô chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
“Chẳng lẽ tôi không nên về nhà họ Thẩm sao? Tôi là con gái nhà họ Thẩm, tóm lại vẫn phải nhận lại tổ tiên.” . ngôn tình hay
Lâm Vũ Loan im lặng trong chốc lát rồi nói thử: “Vậy cô có thể đừng vạch trần thân phận của Thanh Vi với bên ngoài không?