“…”
Manchester.
Gia tộc Hải nhân.
Phòng làm việc nhà chính.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm, sáu mươi tuổi dựa lưng ngồi trên sô pha.
Người này uy nghiêm cực kỳ, trên người có một loại khí thế của người cầm quyền không cho phép người khác xúc phạm tới.
Ông ta chính là người cầm quyền của gia tộc Hải Nhân.
“Bố, mấy năm này Vân Hành nắm không ít thế lực của gia tộc vào tay.”
“Ừ.”
“Anh ta còn âm thầm lung lạc không ít cấp dưới cũ, thành lập mạng lưới quan hệ khổng lồ.”
“Ừ.”
“Anh ta còn khống chế thế lực mạng lưới của Gia tộc Hải Nhân, bắt đầu làm đủ loại giao dịch ngầm.”
“Ừ.”
Hải Cẩn trợn trắng mắt, không còn gì để nói: “Bố này, bố nói cái gì khác ngoài ‘ừ’ đi được không?”
“Ờ.”
“… Thôi bỏ đi, coi như con không đến! Con đi đây!”
Cô ta vừa định xoay người thì ông Hải trên sô pha cuối cùng cũng lên tiếng: “Con có năng lực hơn chị con nhiều, mới về nhà mấy ngày đã thăm dò rõ gốc rễ của Vân Hành.”
Hải Cẩn nhíu mày, nheo mắt nhìn ông ta: “Bố phải biết Vân Hành dã tâm bừng bừng như vậy từ lâu rồi chứ? Sao bố không cản anh ta lại? Sao lại mặc anh ta nuôi dưỡng thế lực của bản thân lớn mạnh đến vậy?”
Ông Hải cầm lấy ly rượu trên mặt bàn, rót nửa ly Whisky nhấp nhẹ hai ngụm rồi mới lạnh nhạt nói: “Cậu ta là đá mài dao bố chuẩn bị cho con. Bốn năm qua cậu ta nắm được một nửa thế lực của Gia tộc Hải Nhân trong tay rồi. Nhưng một nửa chính là giới hạn, nhiều hơn thì bố không cho phép. Nửa còn lại bố để cho con, nếu con có thể thành công đoạt lại nửa bị cậu ta chiếm thì bố đưa con vị trí gia chủ này, bởi vì chỉ cần con làm được thì con đã là một người cầm quyền đủ tư cách rồi.”
Hải Cẩn kinh ngạc nhìn ông ta.
Đá mài dao?
Nói cách khác chính là bố cô ta cố ý mặc cho Vân Hành lớn mạnh dần lên, để anh ta nắm lấy một nửa thế lực gia tộc, sau đó chèn ép anh ta, không cho anh ta vượt quá một nửa kia lấy một bước.
Mục đích là vì để khảo nghiệm cô ta khi cô ta trở về, xem cô ta có thể thành công đoạt lại toàn bộ quyền hành trong tay đối phương không.
Co ta luôn biết bố mình mạnh mẽ vang dội, không nghĩ tới ông ấy còn quyết đoán như thế “Thế Vân Hành biết kế hoạch của bố không?”
Ông Hải bỗng nở nụ cười thần bí: “Con cảm thấy sao nào? Bố mẹ người thân của cậu ta đều nằm trong khống chế của bố, bố dùng mười mạng người trong gia tộc cậu ta để uy hiếp cậu ta, buộc cậu ta ứng phó toàn lực, khiến cậu ta làm một hòn đá mài dao đủ tư cách.”
“…”
Trong lòng Hải Cẩn chợt sinh ra cảm giác bi thương.
Cô ta không tiếp xúc nhiều với Vân Hành, nhưng vẫn luôn cảm thấy người kia có tâm sự rất nặng, thì ra là gánh vác trọng trách làm đá kê chân trên vai.
“Giờ anh ta là chồng chưa cưới của con, sau này là chồng chính thức của con. Bố không sợ con thiên vị người ngoài, đưa nốt nửa thế lực còn lại cho anh ta à?”
Ông Hải cúi đầu cười: “Tùy con thôi. Mà bố phải nhắc nhở con, nhà họ Vân bị ức hiếp mấy năm nay, trong lòng oán hận không tiêu. Nếu thế lực gia tộc đều bị bọn họ nắm trong tay, bọn họ lập tức trở mình giơ dao mổ, nhổ cỏ tận gốc, giết sạch toàn bộ con cháu gia tộc Hải Nhân ta. Nhiều mạng người như vậy con gánh nổi không?”
Hải Cẩn cắn chặt răng.
Lão cáo già này!
Bố cô ta đã tính toán đủ mọi đường rồi, giờ cô ta muốn không tranh với Vân Hành cũng không được.
Mà Vân Hành thì sao? Bố mẹ người thân đều bị quản thúc, cho dù muốn nhường nhịn cô ta cũng không dám ấy chứ.