Khu nhà cũ nhà họ Lâm.
Trong thư phòng.
Lâm Thanh tựa người sát vào cửa sổ để nghe điện thoại.
“Ngày mai, cậu phải đến cục cảnh sát để tự thú, gánh tất cả mọi tội lỗi. Nói là ban đầu cậu xúi giục Trần Nhiên khống chế thị trường chứng khoán, bán trái phép của cái để lấy cổ phiếu tiền mặt. Đã rõ chưa?”
“Anh Lâm cứ yên tâm. Tôi sẽ dựa theo yêu cầu của anh mà đi nhận tội.”
Lâm Thanh khẽ thở dài, cả người đột nhiên trầm xuống: “Để cậu chịu tội thay như vậy, cậu có cam tâm không?”
“Lúc trước, tôi vốn có hãm hại cậu chủ nhà họ Trần thật nên hôm nay tôi phải đứng ra gánh chịu mọi tội lỗi. Anh Lâm chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Anh còn sắp xếp xong xuôi cả đời sống sinh hoạt của già trẻ lớn bé trong nhà tôi nữa. Chỉ có thời hạn vài năm tù, thoáng một cái sẽ trôi qua thôi.”
“Ừ, cậu yên tâm đi, người nhà của cậu tôi sẽ chăm sóc thật tốt. Nhiều thì năm năm, ít thì ba năm, tôi sẽ tận lực thay cậu lo chu toàn mọi việc, giảm bớt hạn thi hành án của cậu.”
“Cảm ơn anh Lâm.”
Hôm sau.
Cục cảnh sát thành phố Hải Thành chào đón một tên tội phạm chủ động đầu thú.
Đối phương xác nhận đại thiếu gia Trần Nhiên là bị hãm hại. Cậu ta mới là hung thủ đứng sau lưng điều khiển thị trường chứng khoán, yêu cầu pháp luật trừng phạt cậu ta nghiêm khắc.
Tin tức này vừa nổ ra đã chấn động toàn bộ Hải Thành.
Lúc ông lão vừa chôn xong thì ngay lập tức truyền ra tin cậu chủ nhà họ Trần bị oan, ngồi mấy tháng tù không ra gì. Sự thật mà như kịch vậy, nghe quả thật có chút buồn cười.
Biệt thự nhà họ Trần.
Trong thư phòng.
Trần Uyên nhìn bàn làm việc bên cạnh của Trần Nhiên, giọng nói nhẹ nhàng: “Lâm Thanh đã chạy tội cho anh, sau này anh muốn làm gì cũng được rồi.”
Trần Nhiên có hơi khinh thường, không khỏi mỉa mai, nói: “Vốn dĩ cậu ta tạo ra ván cờ để hại tao mà giờ lại thành cậu ta có ân với tao. Thật sự quá buồn cười! Tên Lâm Thanh đó rất giỏi tính toán, rất hay chơi đùa xung quanh nhà họ Trần. Tốt nhất cậu ta nên cầu nguyện đừng để tao nắm được điểm yếu nào đi.
Nếu không, tao nhất định sẽ để cho vợ con tên đó ly tán, nhà tan cửa nát, thân bại danh liệt.”
Mặt mũi Trần Uyên nhìn anh ta vô cùng thất vọng, giọng nói nhắc nhở: “Để cho vợ con của ly tán, cô ta cũng nhà tan cửa nát. Anh à, anh không phải đang rủa anh ta mà là rủa em đây này. Vợ của anh ta chính là em, con của anh ta đang nằm trong bụng em. Vậy là anh đang rủa em chết không được yên chứ gì.”
Trần Nhiên hừ lạnh hai tiếng: “Ai bảo mày không có tự trọng, đi ký giấy kết hôn với tên đó? Trên đời này không còn người đàn ông nào có thể thỏa mãn mày rồi sao? Sao lại xé da mặt đưa cho tên đó. Nhà họ Trần của tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, tao không cho phép mày bước vào nhà họ Trần dù chỉ nửa bước. Cút đi!”
Trần Uyên liên tục lùi về sau mấy bước, không dám tin nhìn Trần Nhiên. Cô không chấp nhận nổi việc những lời nói đó phát ra từ chính miệng anh trai của mình. Cô không ngờ được anh trai cô lại dùng những từ ngữ làm nhục người khác để sỉ nhục cô.
“Anh, sao anh lại nói vậy? Em là em gái cùng bố cùng mẹ với anh mà.”
Trần Nhiên cười cợt hai tiếng: “Mày dám làm như vậy thì mắc gì tao lại không dám nói? Sao vậy, mày còn tính lập đền thờ trinh tiết cho mình nữa à? Nhưng muộn rồi, bên trong bụng mày vẫn còn mang nghiệp chướng đó.”
Trần Uyên ngã lên ghế sô pha, ngạc nhiên nhìn Trần Nhiên. Đôi mắt tan ra giống như người bình thường bị mất hồn vậy.
Cô không còn ôm chút hy vọng nào với người anh này nữa rồi.
“Được, tôi đi, tôi rời khỏi nhà họ Trần ngay. Từ nay về sau, tình anh em của chúng ta cắt đứt tất cả.”
“Được, sau này mày sống hay chết cũng không liên quan gì đến tao. Đừng có nghĩ đến việc sẽ lấy được gì từ nhà họ Trần nữa.”
“…”
Chung cư Thịnh Cảnh.
Chuông cửa vang lên.
Dương Tâm ra mở cửa, cô còn chưa kịp nhìn thấy người đến là ai thì một bóng mờ xuất hiện ngã vào người cô.
Trong vô thức, cô đưa tay ra đỡ đối phương, lúc này đôi mắt mới nhìn rõ được mặt người đối diện.
“Uyên Uyên, mày bị sao vậy?”
“Tâm Tâm, tao không còn nhà để về nữa rồi.”
Nói xong, cô nhắm mắt lại rồi ngất đi luôn.