"Trong bộ phận thiết kế.
Ánh mắt của Dương Tâm quét qua đám người nằm trên mặt đất một cái, khóe môi chậm rãi gợi lên một tia giễu cợt.
“Đây có phải là nhân viên bảo vệ do Lục thị thuê không, chẳng qua chỉ có vậy thôi.”
Nói xong, cô quay người lại nhìn Trần Uyên người đang xem màn kịch hay, và chế nhạo: “Tao thực sự nghi ngờ sao mày có thể trở thành giám đốc bộ phận nhân sự, loại nhân viên này cũng được tuyển vào công ty, tầm nhìn cũng bình thường rồi, tao nghĩ mày vẫn nên quay lại trường học thêm mấy năm nữa đi, đừng làm mất mặt giáo viên.”
“……”
Trần Uyên nhếch miệng.
Người phụ nữ này, cái lưỡi độc địa của cô ấy thật là đến cả cô bạn thân cũng không không buông tha.
Không phải cứ xem là sẽ sôi nổi lắm sao? Đến mức cứ phải bắn phá cô ấy như vậy sao?
Dương Tâm đi tới chỗ Ngô Thiến, nhìn cô ta với vẻ trịch thượng và nói một cách thờ ơ: “Nên học hỏi cô Đỗ đi, sau này nhìn thấy tôi thì tránh xa một chút. Tôi tính tình nóng nảy và không có kiên nhẫn chịu đựng tính khí của một cô tiểu thư đâu, còn nữa hãy nói với Dương Nhã, muốn tẩy trắng thì tẩy trắng, nhưng đừng vấy nước bẩn lên người tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô ấy ngày càng vấy bẩn đấy.”
Ngô Thiến nhướng mắt lên, chỉ định phản bác lại mấy câu, thì ánh mắt cô ta dừng lại ở cánh cửa, ngay lập tức cô ta khóc to lên.
“Trịnh Hồng Vũ, cuối cùng anh cũng đến rồi, người phụ nữ này, cô ta, cô ta đã bắt nạt em.”
Dương Tâm nhướng mày và từ từ quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da đang đi tới phía bên này, nhìn qua là biết ngay tâm tư thế nào.
Đây chắc chính là bạn trai của Ngô Thiến rồi, cái gì vậy nhỉ, đúng rồi, phó tổng giám đốc.
Trịnh Hồng Vũ liếc nhìn xung quanh bạn gái của mình, và thấy khuôn mặt cô ấy đỏ bừng và sưng lên, hai tay ôm chặt bụng, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt hơi chìm xuống.
Anh nghiêng đầu nhìn Dương Tâm, hung hăng hỏi: “Là cô đánh cô ấy thành bộ dạng thế này à?”
Dương Tâm thẳng thừng trả lời: “Đúng vậy, đúng là tôi đã làm như vậy, có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi, tôi cũng không có cách nào để phủ nhận được, làm sao, anh Trịnh đây lại định giúp bạn gái dẹp loạn một phương sao?”
Trịnh Hồng Vũ hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Dương Tâm mấy giây rồi lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô đúng sai, cô đã đánh cô ấy thành bộ dạng như vậy, có phải nên nói một câu ‘Tôi xin lỗi’ với cô ấy không?”
“……”
Suy nghĩ của những người này đều tò mò.
Cô đã bị khiêu khích, vì sự tự vệ của bản năng, và cuối cùng người khiêu khích cô đã bị đánh, và thay vào đó cô phải xin lỗi phía bên kia.
Hì!
Đây là đạo lý gì vậy?
“Nếu tôi nói 'không' thì sao? Anh Trịnh có định làm gì tôi đây?”
Không đợi Trịnh Hồng Vũ mở lời, Ngô Thiến cướp lời nói: “A Vũ, đưa cô ta đến đồn cảnh sát, vì tội cố ý gây thương tích cho người khác cô ta sẽ phải ngồi tù nửa tháng.”
Sau khi dứt lời, cô ngước mắt nhìn Dương Tâm với vẻ mặt đắc thắng: “Gia đình bạn trai tôi là họ hàng bên ngoại của Lục thị, bạn có thể ở trên đầu tôi, cô có thể đè đầu cưỡi cô tôi một cách ngông cuồng, cô vẫn có thể tự phụ trước mặt cảnh sát? Nhưng không có hậu thuẫn, tôi muốn xem ai có thể bảo lãnh cho bạn sau khi vào tù.”
Dương Tâm cười lắc đầu, cất bước rời đi.
Nhưng mới bước được hai bước, cánh tay đã bị Trịnh Hồng Vũ tóm lấy.
“Nếu cô không xin lỗi cô ấy, thì chúng ta chỉ có thể đến đồn cảnh sát.”
Dương Tâm hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia không thể kiên nhẫn, chế nhạo: “Xem ra năm nay, ra ngoài làm việc đều phải có núi chống lưng, người không có người chống lưng thì chỉ có thể bị nghiền nát thôi, được thôi, tôi sẽ cùng cô đến đồn cảnh sát, đụng phải một con chó điên, xem như là tôi xui xẻo.”
Trên mặt Ngô Thiến lộ rõ vẻ vui mừng, chỉ cần tống người phụ nữ này vào tù, cô ta sẽ có thể đến gặp Dương Nhã để đòi lại công trạng.
Xu nịnh vợ tương lại của tổng giám đốc, những ngày tháng sau này cô ta chắc chắn sẽ thăng tiến như diều gặp gió ở Lục thị.
Trần Uyên vừa muốn xông lên phía trước, nhưng đã bị Tô Trị ở bên cạnh cản lại.
“Bỏ tôi ra.”
Tô Trị nháy mắt với cô, sau đó chống cằm chỉ vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Trần Uyên nhìn theo hướng anh ta đang chỉ, và nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai phản chiếu bên ngoài cửa kính, cô không khỏi cong đôi môi đỏ mọng.
Cuối cùng thì tổng giám đốc Lục cũng đích thân xuống giúp Tâm Tâm rồi.
Tuyệt vời!
Cô ấy rũ bỏ sự kiềm chế, đi tới trước mặt một vài người, nói với Ngô Thiến bằng giọng chua ngoa: “Đây có một người là hoàng thân quốc thích là bạn trai thì chính là không giống nhau, kéo ra khuôn mặt tràn đầy ánh sáng.”
Nói xong, cô lại nhún vai nhìn Dương Tâm, tỏ vẻ bất lực: “Chị gái ơi, lần này chị thất bại không oan uống rồi, người ta Trịnh thị là bố vợ của cậu ba nhà họ Lục, cô xúc phạm con dâu tương lai của nhà họ Trịnh, chỉ có thể vào ngục ngồi xổm thôi, đừng trách chị em gái không giúp được gì cô, quả thực là người đứng sau người ta quá khó rồi, mà cô xúc phạm tôi quá đáng quá, tôi… không giúp nổi đâu.”
Những lời này làm hài lòng rất nhiều sự phù phiếm của Ngô Thiến, cô ta thẳng người ôm lấy vòng tay của Trịnh HồngVũ, duỗi thẳng eo và nhìn Dương Tâm đầy khiêu khích, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường và mỉa mai.
“? Làm sao, ngang ngược không được nữa rồi sao? Nếu cô ngoan ngoãn đứng đó mà cho tôi tát hai, sua đó cái rồi quỳ xuống cúi đầu lạy tôi, có lẽ tôi sẽ thương xót, không tống cô vào đồn cảnh sát, ngược lại, hôm nay không ai có thể cứu được cô, mà bạn trai của tôi còn là phó tổng giám đốc, ngay cả tổng giám đốc Lục cũng phải nể mặt anh ấy ba phần, nếu như khiêu khích tôi, cô còn muốn thoát thân, không có cửa đâu.”
Dương Tâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kiêu hãnh như chim công không thể nhịn được cười.
Khi cô vừa định nói, Đoàn Ninh từ bên ngoài bước vào.
Anh ta đi thẳng đến chỗ Ngô Thiến, đứng yên tại chỗ, cau mày hỏi: “Vết tay hằn đỏ trên mặt cô là do cô Dương làm phải không?”
Ngô Thiến trong lòng vui mừng khôn xiết, nếu cô ta có thể xúi giục Đoàn Ninh trước mặt tổng giám đốc Lục Sẽ nói xấu con mụ Dương Tâm vài câu, vậy thì càng làm đúng ý của Dương Nhã.
“Trợ lý đặc biệt Đoàn, anh nhất định phải đứng ra làm chủ cho tôi, người phụ nữ này đã tát tôi ở nơi công cộng, mạo phạm tôi, anh nhất định phải nghiêm trị trừng trị hành vi xấu xa này.”
Đoàn Ninh cười nhẹ, khẽ hé môi, lạnh lùng nói một tiếng: “Đánh hay lắm.”
“Hả?” Ngô Thiến không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh ta: “Cái gì mà đánh hay lắm?”
Đoàn Ninh chỉ tay vào chỗ sưng đỏ trên mặt cô ta nhướng mày nói: “Cô ấy đánh cô, đánh hay lắm.”
“Anh…”
“Đừng kích động, đây không phải là tôi nói, mà là tổng giám đốc Lục nói.”
Khuôn mặt của Ngô Thiến trở nên trắng bệch, như người mất hồn trong giây lát, cô ta liên tục lẩm bẩm: “Không thể nào, đây không thể nào, tại sao tổng giám đốc Lục lại nói những điều như vậy?”
Đoàn Ninh chán ghét liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói: “Cô sợ là đã quên tính khí của tổng giám đốc Lục rồi nên mới tự tin như vậy, trong cuộc đời của anh ấy ghét nhất là những người khua môi múa mép ngược lại còn là người hay nói xấu sau lưng người khác, cô dám tung tin đồn trong công ty rằng đại tiểu thư nhà họ Dương đã cho cô hai nhà họ Dương uống thuốc, điều đó đã vi phạm điều tối kỵ của tổng giám đốc Lục, Lục tổng rất tức giận, cô Ngô, xin lỗi, cô đã bị sa thải.”
‘Ầm’ một tiếng.
Có điều gì đó bùng nổ trong tâm trí Ngô Thiến, cô ta không thể tin được.
Làm thế nào có thể như vậy được?
Rõ ràng là cô ta có ưu thế, tại sao tình hình lại trở nên quay ngược nhanh chóng như vậy?
Tổng giám đốc Lục, anh ấy đã đích thân ra lệnh sa thải cô ta??
Không, điều này không phải sự thật, không phải vậy.
Đoàn Ninh phớt lờ cô ta, quay sang Trần Uyên và nói: “Giám đốc Trần, tổng giám đốc Lục đã dặn dò tất cả những người tham gia vào cuộc ẩu đả vừa rồi sẽ bị khai trừ, và tất cả các công ty thuộc Lục thị sẽ không bao giờ được phép thuê họ.”
“Không, tôi không tin.” Ngô Thiến là người đầu tiên nhảy ra phản đối: “Rõ ràng là lỗi của người phụ nữ này, tại sao lại đổ lỗi cho chúng tôi?”"