Thẩm Thành thu hồi tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng ánh mắt lại trên người Dương Tâm, không khỏi bật cười, nói: “Đúng, anh đã quên bản lĩnh của em lớn đến đâu rồi, sao lại có thể để thai chết lưu được chứ? Đứa bé không có việc gì là tốt rồi, anh nghe xong cũng thấy vui mừng, trái tim vẫn luôn lơ lửng bồi hồi cuối cùng đã có thể hạ xuống.”
Dương Tâm ảm đạm cười.
Cô cầm nước trái cây trên mặt bàn lên nhấp mấy ngụm, từ từ nói: “Em vốn không muốn cho các anh biết chân tướng sự việc. Thẩm Thanh Vi làm bạn với các anh nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, em không nên ích kỷ như vậy, đi cướp đoạt…”
“Tâm Tâm…” Thẩm Thành lập tức trầm mặt, quát khẽ, nói: “Anh không cho phép em có suy nghĩ như vậy.
Đây vốn không phải do em sai. Năm đó, người đàn bà Trần Thục Quyên kia không từ thủ đoạn, đánh tráo hai người các em.
Em vốn là thiên chi kiêu nữ lại phải phiêu bạt. Thế nhưng năm tháng trôi qua, cực khổ vẫn không đánh bại được em. Anh tin em đã phải trải qua nhiều đau khổ như vậy thì sau này nhất định sẽ được hạnh phúc an bình.”
Dương Tâm quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh, khẽ cười, nói: “Em có Lục Gia Bách là thấy mỹ mãn rồi, anh cũng đừng cố thay đổi điều gì. Thẩm Thanh Vi làm con gái của nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, cô ấy không làm ra việc ác tày trời gì, các anh nên khoan dung với cô ấy hơn.”
Thẩm Thành ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: “Tâm Tâm, các em có thể cùng tồn tại. Cô ấy là con gái nuôi, em là con gái ruột, hai người đều có thể trở thành nhà họ Thẩm…”
Không đợi anh ta nói xong, Dương Tâm trực tiếp xua tay ngăn lại: “Thời gian trước em bóp méo số liệu là bởi không muốn quay về nhà họ Thẩm, không muốn Thẩm Thanh Vi nghĩ rằng em đang cướp thân phận của cô ấy.”
“Thẩm, Thẩm Thành, anh đừng nói chuyện này cho bố mẹ anh, có được không? Em có về gia tộc hay không, không quan trọng, thân phận con gái nhà họ Thẩm với em chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.”
“Nhưng hiện tại em rất cần thân phận này. Người bên ngoài đều nói em là con hoang, nói bố em không rõ là ai, đều đang mắng mỏ, chế nhạo, chửi bới em. Anh là anh lớn của em, sao có thể trơ mắt nhìn em bị những tên ăn nói linh tinh này chà đạp chứ?”
Dương Tâm cười, lắc đầu: “Không có việc gì đâu, em đã quen rồi, anh không cần để tâm. Họ nói năng linh tinh về em là vì họ hâm mộ, ghen ghét, căm hận, ai bảo em có nhiều thân phận lão làng như thế chứ? Lại còn thuận tay bắt cóc mất bạch mã hoàng tử trong nhận thức của họ chứ?”
Thẩm Thành bị cô làm tức cười, nhưng thấy thái độ của cô cứng rắn nên cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Về sau sẽ luôn có cơ hội, anh ta không tin là tìm không được thời cơ thích hợp để con bé này nhận tổ quy tông.
“Thôi, theo ý của em đi. Em suy nghĩ thông suốt, có thể như vậy, anh thật sự rất vui mừng. Thời gian về sau vẫn còn rất dài, anh rồi sẽ có thể tìm được cơ hội bù đắp lại thua thiệt những năm này của em.”
Ý cười trên mặt Dương Tâm dần rõ ràng hơn.
Trừ Lục Gia Bách, cô chưa từng lộ ra vẻ tươi cười xán lạn như cô gái thuần khiết như vậy trước mặt người khác phái.
Thẩm Thành nhịn không được, trêu chọc nói: “Em cũng đừng làm nũng trước mặt anh. Nếu Lục Gia Bách mà biết được thì sẽ cho anh một trận đấy.”
Dương Tâm trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh ấy không dám động đến anh đâu, vì anh ấy muốn kết hôn với em thì còn cần được anh đồng ý.”
Thẩm Thành nghe xong, liền phá ra cười sảng khoái.
Phải rồi, tên Lục Gia Bách kia muốn cưới Tâm Tâm còn phải có anh ta đồng ý mới được.
“Đúng rồi, người giật dây việc bữa tiệc đính hôn của anh và Cố Ngọc Hiểu là Dương Tùy Ý. Em đã giáo huấn nó rồi.”
Vừa nghe thấy chuyện này, Thẩm Thành nhịn không được mà đập bàn: “Đúng là cái tai họa ngàn năm, nhưng anh còn phải cảm ơn nó đã gây ra chuyện như vậy. Anh với Ngọc Hiểu không có tình cảm nam nữ, đêm đó bị buộc phát sinh quan hệ với cô ấy cũng là do tình thế bức bách.”
Phát sinh quan hệ sao?
Dương Tâm có chút nghi hoặc nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Anh đã không có tình cảm nam nữ với cô ấy, sao lại có thể ngủ với cô ấy chứ?”
“Anh bị đánh thuốc, mê man hồ đồ lên giường cùng cô ấy, chờ đến khi tỉnh lại thì những chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi.”