“Không, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi không phạm lỗi gì, tại sao anh lại sử dụng hình phạt tàn khốc với tôi?”
Đường chủ Dư không chịu được, bước lên một bước, nhắc nhở: “Công chúa điện hạ, thủ lĩnh không nói cô mà là nói mấy tên phản bội cơ quan đầu não.”
Đệch!
Cái gì gọi là từ địa ngục trở lại thiên đường? Chắc là đây rồi! Mùi khai bốc lên từ mặt đất, thủ lĩnh khó chịu đứng dậy khỏi ghế, ung dung đi ra cửa.
“Chúng ta đi chỗ khác nói tiếp, mùi ở đây nồng quá.”
“…”
“…”
Lạc Hồ liếc nhìn Nam Kiên, trong mắt đầy vẻ châm chọc như muốn nói “vị hôn thê” cậu chọn tốt dám dụ dỗ chủ nhân trước mặt cậu, cái này hay rồi, hậu quả của việc không biết tự lượng sức mình là toàn bộ thể diện mất sạch.
Nam Kiên nhếch môi mỏng, mắt lộ vẻ tàn khốc.
“Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Mọi người trong đại điện lui ra trong tích tắc, Tô Yến hơi sợ hãi nhìn Nam Kiên, run rẩy nói: “Nam, Nam Kiên, anh đừng hiểu lầm em, em chỉ muốn dâng trà cho thủ lĩnh, em không có ý gì khác, thật đó!”
Nam Kiên nheo mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói từng chữ: “Cô đừng tưởng rằng mình là công chúa thì có thể làm bừa tùy ý, thủ lĩnh không phải người mà bố cô nuôi từ nhỏ đến lớn. Nhà họ Tô không có ân tình gì với anh ta, nếu cô đụng vào anh ta, anh ta sẽ giết cô mà không hề do dự, cô hiểu chưa?”
Tô Yến sợ đến mức run rẩy cả người, kiên trì nói: “Nếu anh không muốn trơ mắt thì em trêu chọc anh ta, cuối cùng chết không toàn thây thì anh cưới em đi, nếu anh cưới em rồi, em đảm bảo sẽ giữ phép tắc ở đây, không trêu chọc ai.’ “Không thể nào.” Nam Kiên bác bỏ mà không cần nghĩ: “Tôi sẽ không cưới cô, lúc trước không cưới, bây giờ cũng không, sau này càng không cưới, trên đời này có rất nhiều người đàn ông vĩ đại, cô sẽ tìm được người thích hợp với mình thôi.”
Tô Yến cười lạnh, cao giọng quát: “Nếu anh không muốn cưới em thì thôi, còn không cho em theo đuổi những gì mình muốn, lý lẽ gì đây?”
Gân xanh trên trán Nam Kiên lồi lên, anh ta nghiến răng nói: “Tôi không xen vào việc cô theo đuổi người khác, nhưng thủ lĩnh thì không được vì cô không đủ tư cách!”
Dứt lời, anh ta rời khỏi đại điện. Tô Yến tức run người, chộp lấy tách trà trên bàn ném về phía cửa. Không đủ tư cách?
Cô ta đường đường là công chúa của Ám Long, sao lại không đủ tư cách? Nếu cô ta không đủ tư cách, trên đời này còn ai xứng với thủ lĩnh chứ? Còn ai có tư cách trở thành nữ chủ nhân của Ám Long?
… Trong phòng đọc sách.
Thủ lĩnh bưng cốc rượu ngồi dựa trên sofa, nhướng mày nhìn Nam Kiên đứng ở phía đối diện, cười như không cười mà rằng: “Cô gái kia do anh trêu đấy, nghĩ cách xử lý cô ta cho tốt đi, đừng để cô ta lượn qua lượn lại trước mặt ông đây, nếu không thì tôi đề nghị ném cô ta vào hang rắn cho rắn ăn.”
“…”
Lạc Hồ liếc nhìn Nam Kiên, nói với thủ lĩnh: “Tôi phải đi Trung Đông lấy lại quyền khống chế khu vực kia.”
“Không gấp.” Thủ lĩnh lạnh nhạt nói: “Hải Cẩn về gia tộc rồi, chờ cô ấy thuận lợi kế nhiệm vị trí gia chủ rồi tính sau.”
“…”
… Tại phòng cao cấp trong khách sạn năm sao.
Cố Ngọc Hiểu ném sạch tất cả vật bài trí trong phòng, bố mẹ Cố đứng bên ngoài thở dài phiền muộn.
“Ông Cố à, coi bộ con gái nhà chúng ta không có duyên với nhà họ Thẩm, lễ đính hôn diễn ra đến lúc quan trọng, sắp kết thúc buổi lễ rồi thì trời không thuận lòng, đột nhiên có chuyện tệ như vậy khiến tất cả tâm tư thành uổng phí cả.”
“Haiz, bà nói nhiều như thế làm gì? Bây giờ trấn an lòng con gái mới là quan trọng nhất.”
“Reng reng reng!”
Chuông cửa đang vang lên, mẹ Cố đi ra mở cửa phòng, thấy Thẩm Thanh Vi đứng bên ngoài. “Bác gái Cố, bố mẹ và anh trai cháu đang dàn xếp họ hàng nhà họ Thẩm nên không thể đến đây tạ lỗi với hai người.”
Mẹ Cố thấy người cô ta ướt nước mưa, vội kéo cô ta vào phòng khách. “Con bé này, bên ngoài đang mưa to thế kia mà cháu chạy đến làm gì, gọi điện thoại là được.”
“Bố mẹ cháu đều gọi điện thoại cho bác rồi, cháu có gọi cũng không ý nghĩa gì, còn không bằng đến đây ạ, phải rồi bác, chị dâu cháu đâu?”
Hai chữ “chị dâu” mà cô ta gọi khiến lòng mẹ Cố vui mừng: “Cô bé ngoan, nếu cháu đến đây thì khuyên nhủ nó đi, nó đang hờn dỗi trong phòng đấy.”
“Vâng.”
Mẹ Cố tìm chìa khóa mở cửa phòng, Thẩm Thanh Vi đi vào. “Chị dâu, em điều tra được ai là người phóng hỏa trên lầu ba khách sạn Thế Kỷ rồi.”
Cố Ngọc Hiểu đang nằm trên giường, nghe cô ta nói xong bèn ngồi dậy ngay.
“Ai? Ai đốt vậy?”
Thẩm Thanh Vi cắn răng nói: “Là hai tên khốn nạn Dương Tâm nuôi, em đoán là Dương Tâm sai khiến bọn họ làm, mục đích là để phá hỏng hôn lễ của chị và anh em, kéo dài thời gian cho đồ đệ của cô ta.”
“Xoảng xoảng!”
Tiếng đồ bị đập vỡ lại vang lên. Cố Ngọc Hiểu gạt hết những vật trang trí trên tủ đầu giường xuống đất một cách gần như điên cuồng, cô ta căm hận gào to: “Dương Tâm, Dương Tâm! Tôi phải băm cô ra làm trăm mảnh, nghiền xương cô ra thành tro!”
Thẩm Thanh Vi mỉm cười âm hiểm, bà già Trần Cát Phượng kia đúng là người tâm cơ sâu xa, biết khống chế lòng người một cách hoàn hảo, nếu không phải bà ta nhắc nhở cô ta, cô ta chưa nghĩ ra được ngay đâu.
“Chị dâu yên tâm đi, em sẽ giúp chị một tay, ả đàn bà hèn hạ Dương Tâm kia không chỉ là kẻ thù của chị mà còn là kẻ thù của em! Cô ta tung tin đồn rằng diện mạo của cô ta giống mẹ em, muốn ép em điên lên bằng dư luận, may là bố và anh tin tưởng em, bọn họ cảm thấy lời của cô ta rất hoang đường, nếu không thì cô ta đã bắt được sơ hở để chui vào rồi!”
Cố Ngọc Hiểu nghe Thẩm Thanh Vi nói đến vụ việc sóng gió ruột thịt mấy ngày trước cũng là do Dương Tâm tạo ra, cô ta càng tức điên, nghiến răng ken két: “Cô ta còn trách tội Phó Ngọc Linh, bây giờ nhà họ Phó lên ngồi đúng vị trí thuận lợi rồi, đợi chị rảnh sẽ gọi điện thoại cho Phó Ngọc Li, kéo Phó Ngọc Liđến Hải Thành cùng đối phó với ả hèn hạ Dương Tâm kia!”