Uy hiếp.
Đây chính là uy hiếp. Nếu đổi lại là người khác e là đều đã bị công kích.
Nhưng đối phương lại là chủ tịch Lục.
Thử hỏi ai dám chất vấn lời nói của anh?
“Quái, này cũng thật là không biết xấu hổ. Hiện tại tôi rất nghi ngờ có phải Ninh Từ bị Dương Tâm thay thế tên trong danh sách không.”
“Nếu nói như vậy, tôi cũng có cảm giác có khi là thế, Ninh Từ là tuyển thủ dự thi của nước ta, ngăn cản con đường dự thi của Dương Tâm, nên cô ta để cho chủ tịch Lục ra mặt triển khai hoạt động, để cô ta dễ dàng giành lấy vị trí của Ninh Từ.” “Ầy, không phải người phụ nữ này muốn nổi tiếng đến điên rồi sao? Lại còn dám tham gia cuộc thi nguy hiểm như đua xe, cô ta không sợ bị xe cán qua người nát vụn xương khớp sao?”
“Tôi thật không hiểu tại sao cô ta nhất định phải tham gia cuộc thi, yên ổn ở trên mây làm tác giả hacker nổi tiếng của cô đi không tốt hơn à?”
“Dương Tâm, cô dựa vào quan hệ để thay thế Ninh Từ, cô là loại không biết xấu hổ.”
“…”
Dương Tâm cảm thấy thích thú trước những lời nói của mọi người xung quanh.
Nếu như cô muốn dự thi thì chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết, cần thiết phải thay thế cho Ninh Từ sao?
Ninh Từ à Ninh Từ, lúc này anh khiến bà đây thảm hại thế này đây.
Nếu khi anh trở về mà không cho tôi một lời giải thích tôi sẽ lột da anh ra.
Khi quay người lại, cô giật lấy một chiếc micro nhân viên bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu như tất cả mọi người đều ghét bỏ tôi tham gia, vậy thì tôi sẽ không tham gia nữa, chuyện thi đấu ngày hôm nay đến đây là chấm dứt, trực tiếp tuyên bố dừng cuộc thi lại đi.”
“…”
Dừng cuộc thi?
Người phụ nữ này thế mà lại dám nói ra như thế.
Cô ta dựa vào cái gì mà đòi dừng cuộc thi đấu quốc tế này?
“Phía đại diện chính phủ đâu? Đi ra cho chúng tôi một lời giải thích, có phải Dương Tâm chen ngang vị trí của Ninh Từ không?”
“Đúng, chúng tôi cần một lời giải thích hợp lý.”
Một lát sau, quản lý Ngô vội vàng chạy đến.
“Thật xin lỗi các vị, thay thế dự thi quả thật là lỗi của chúng tôi, nhưng đúng thật Ninh Từ là có việc trì hoãn, nên lúc này mới ủy thác cho cô Dương thi đấu. Mọi người cũng biết hiện tại cô Dương rất có địa vị trên thế giới, nói không chừng cô ấy lại là một cao thủ đua xe thì sao, mọi người cho cô ấy một cơ hội để cô ấy chứng minh được không?”
Cô nhóc thấy anh ta thong thả chậm rãi bước đi nên vội vàng đuổi theo.
Sau đó cô ôm lấy con gái, nhìn hai đứa nhỏ và hỏi: “Bố con đâu?”
Dương Tùy Ý nói lầm bẩm hai tiếng.
Lục Minh lanh lợi nói: “Bố được người phụ trách của hiệp hội đua xe mời đi uống trà rồi ạ.”
Dương Tâm nhìn người đông đúc xung quanh sân bãi, sau đó nhíu mày nói: “Bố của các con gan cũng đủ lớn rồi đấy, đông người như vậy còn dám thả các con ở chỗ này.”
Lạc Hà cười cười, cô ấy đang đứng một bên cũng phải chen vào nói: “Chỗ này là địa bàn của bác sĩ Lục, ai dám động đến con của anh ấy cơ chứ?”
Nói xong, cô vỗ vỗ vai hai đứa nhóc em rồi hỏi: “Muốn ăn gì nào?”