“Tạm thời sẽ không trở về, tao như vậy đề cho bố tao thấy đỡ khó chịu, cơ thể ông ấy không tốt, tao không muốn ông ấy bị kích động nữa. Gần đây mày thế nào? Tao đã thấy tin tức, Lục Gia Bách đã công khai bọn trẻ, mày định tổ chức đám cưới khi nào?” Dương Tâm nhíu mày, ngước mắt lên, thấy Lục Gia Bách bưng hai đĩa thức ăn từ phòng bếp đi ra, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ.
“Bọn tao có lẽ một vài ngày nữa sẽ kết hôn, mày có quay trở về tham dự đám cưới của tao không?”
“Điều đó là chắc chắn.”
Dương Tâm thong thả đi tới ban công, do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Uyên Uyên, có một chuyện tao nghĩ tao nên nói cho mày biết. Lâm Thanh và Hải Vy cũng không kết hôn, bé Dương cũng không phải con trai của Lâm Thanh.”
“Choang” Đầu bên đó truyền đến một tiếng vang, giống như là có đồ vật rơi xuống đất và phát ra âm thanh.
“Uyên Uyên, mày không sao chứ?”
“Không, không sao, vừa rồi tao làm đỗ cốc nước chanh, rơi xuống bàn, tao phải quay lại thay quần áo, Tâm, hôm ngày nói chuyện với mày.”
Dương Tâm không ép cô, biết được mọi chuyện, cô quả thật cần thời gian để tiếp nhận.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô đã gửi cho Trần Uyên một tin nhắn: “Nghìn năm kiếp trước mới đổi lại một lần gặp lại kiếp này, duyên phận trân quý như thế nào, chúng ta chỉ có trân trọng. Uyên Uyên, có rất nhiều người chịu tổn thương hơn mày, mày có một người bạn, trải qua nỗi đau đớn của cánh tay đứt gãy, lại trải qua nỗi đau đớn của việc mắt con, nhưng mày vẫn kiên cường sống tốt, lấy hết dũng khí đối mặt với tổn thương trong quá khứ, bởi vì như thế mới có thể đạt được cơ hội mới.”
Sau khi tin nhắn văn bản được gửi đi, cô chờ một phút trên ban công, không đợi thư trả lời lại, cô xoay người quay trở lại phòng khách.
Trong phòng một mùi hương tràn ngập, khóe môi cô bắt giác nhéch lên.
Ném điện thoại di động vào ghế sofa và bước đi về phía nhà bếp.
Từ xa liền nhìn thấy một dáng người thon dài, cao ngất ở trước bếp nấu nướng bận rộn.
Số phận đôi khi thực sự là một điều tuyệt vời.
Đổi lại là nửa năm trước, đánh chết cô, cô cũng sẽ không tin rằng bản thân vào một ngày nào đó sẽ sinh con với Lục Gia Bách, còn yêu anh sâu đậm như vậy.
Nhưng nửa năm sau, tất cả mọi thứ không có khả năng đều biến thành sự thật, trong nhà có thêm một người đàn ông, hơn nữa còn là sự tồn tại xa vời nhất mà cô cảm thấy. Ngôn Tình Sủng
Trong lúc suy nghĩ, cô đã đi bộ vào phòng bếp, đưa tay ôm eo anh từ phía sau, thấp giọng nói: “Lục Gia Bách, cảm ơn anh, đã dành cho em tắt cả tình yêu và sự quan tâm.”
Lục Gia Bách thuận tay tắt bếp, xoay người bé cô đặt lên tủ vách tường, trao cho cô nụ hôn cuồng nhiệt, trong nháy mắt đã nhắn chìm cô.
Dương Tùy Y từ bên ngoài đi vào, trực tiếp bỏ qua bố mẹ đang hôn nóng, thò đầu nhìn vào nồi, bĩu môi nói: “Một nồi cầu lương, bữa tối này không thể ăn được rồi.”
Dương Tâm nhắc chân chuẩn bị đi tới, Lục Gia Bách vội vàng ngăn cản cô.
“Đứa nhỏ đang bưng bát súp trên tay, cần thận bỏng.”
Một giây sau, Dương Tâm trực tiếp đá vào bắp chân anh.
“Muốn cưới em sao? Chờ 10 năm nữa đi.”
Cậu chủ nhỏ Dương cười ha ha: “Anh Bách, nếu anh kết hôn với mẹ trong mười năm nữa, chắc chắn lúc đó con đã trưởng thành, có bạn gái, đến lúc đó chúng ta cùng tổ chức hôn lễ. “
“Đi đi.”