Người thứ hai vừa muốn hỏi thì Tổng giám đốc Lục đột nhiên xua tay ngăn cản.
Trong phút chốc, tắt cả tiếng ồn ào trong phòng đều biến mát, bên trong buổi họp báo khổng lồ yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Tổng giám đốc Lục liếc nhìn xung quanh và nhẹ nói: “Cảm ơn tất cả các bạn đã dành thời gian tham gia buổi họp báo của Lục thị, những gì tôi muốn thông báo hôm nay, tắt cả các bạn đều có thể làm nhân chứng cho tôi, kể cả cô Thẩm.”
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều bắt ngờ.
Chỉ có tình yêu mới yêu cầu có người làm chứng, hơn nữa Tổng giám đốc Lục cố ý mời cô Thẩm, chính là muốn mọi người làm nhân chứng cho tình yêu của anh và cô Thẩm.
“Hơn nửa tháng trước, Lục thị từng để em gái tôi là Lục Thanh Thanh mở một cuộc họp báo để công bố tội ác của Dương Nhã, bây giờ chuyện tôi muốn công bố là…tôi đã tìm được mẹ ruột của con trai tôi.”
Hả?!Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thanh Vi dần tắt.
Tất cả các phóng viên đều nhìn nhau.
Sau một lúc im lặng, một trong số các phóng viên hỏi: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay anh không công bố chuyện tình cảm của mình sao? Sao lại trở thành việc công bố thân phận của cậu chủ nhỏ vậy?”
Lục Gia Bách cười: “Mọi người đừng vội vàng, đúng là tôi sẽ công bố chuyện tình cảm, nhưng trước đó tôi sẽ công bộ một chuyện, tránh tạo cho mọi người những hiểu làm không cần thiết.”
Nói xong, anh quay mặt lại phía sau.
Trong phút chốc, tắm màn sau lưng anh bắt đầu buông xuống, dần dần, trên mắt của mọi người đều hiện lên tờ kết quả xét nghiệm ADN.
“Này…”
“Này…”
“Mọi người nhìn đi, là báo cáo xét nghiệm ADN của Dương Tâm và cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục.”
“Đúng vậy, đúng đúng, đúng là như vậy, hóa ra hai người bọn họ có quan hệ mẹ con.”
“Cái quái gì vậy? Làm sao mà Dương Tâm có thể sinh con cho cả hai anh em Lục gia trong cùng một năm được?”
“Các người nhìn đi, bên kia là báo cáo xét nghiệm ADN của Tổng giám đốc Lục và con của Dương Tâm.”
“Hả, sao con của Dương Tâm lại có quan hệ cha con với Tổng giám đốc Lục.”
“Hà, ai có thể giải thích cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào không?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Vi lập tức trở nên tái nhợt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình chiều ở trước, không ngừng lùi lại phía sau.
Trong đầu có một suy nghĩ chọt lóe lên rồi biến mắt.
Cô ta buộc mình không tin vào điều này.
Không, không phải.
Đứa trẻ năm đó Dương Nhã bắt cóc, không thể nào là Dương Tâm sinh ra được.
Không thể nào!
Bọn họ có thể nhìn thấy, thì người trên toàn thế giới cũng có thể nhìn thấy.
“Tổng giám đốc Lục, anh có thể giải thích cho chúng tôi chuyện gì đang xảy ra không?”
“Đúng vậy đúng vậy, với lại đối tượng hôm nay Tổng giám đốc Lục muốn công bồ là ai?”
Lục Gia Bách cười nhẹ, nghĩ đến Dương Tâm, ánh mắt anh trở nên vô cùng dịu dàng.
“Chuyện là như thế này…”
Anh lười biếng dựa vào tường phát biểu và từ từ nói sự thật về mọi thứ trước ống kính.