Tin tức ban đầu về việc người chú lừa dối các cháu của mình đang rất xôn xao.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện tin tức như vậy, lập tức bùng nỗ như một vụ nỗ. “Mẹ kiếp, Dương Tâm bị vứt bỏ sao?”
“Tôi còn nghĩ rằng tổng giám đốc Lục Bách lần này vì sắc đẹp mà bỏ đi danh tiếng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn vứt bỏ Dương Tâm.”
“Ôi, qua trên thế giới đều là màu đen, người đàn ông trên thế giới không bằng một con chó.”
“Đáng thương chị Tâm của tôi, bị người đàn ông như vậy bỏ rơi.”!“Chờ đợi buổi họp báo ra mắt, và đợi tổng giám đốc Lục Bách công bồ chuyện tình cảm với với Thẩm Thanh Vi.”
Biệt thự riêng.
Dương Tâm nhíu mày nhìn thông tin trước mặt, nhìn chằm chằm một lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lục Gia Bách: “Ý anh là sao?”
Lục Gia Bách nhìn cô, từng câu từng chữ nói: “Năm đó mẹ anh và mẹ của Thẩm Thanh Vi cùng lúc sinh con, hơn nữa đều ở cùng bệnh viện, Tâm, em thông minh như vậy, hẳn là hiểu anh đang nói cái gì.”
“Loảng xoảng”
Dương Tâm không cẩn thận va phải chén trà trên bàn, cô sợ hãi nhảy vội lên ghế.
*Ôm, em xin lỗi, em không có ý đó.”
Lục Gia Bách đưa tay ôm lấy cô, trầm giọng nói: “Tâm Tâm, anh biết một người biết được bí mật này đều rất khó có thể tiếp nhận, nhưng chúng ta không thể không đối mặt, mỗi người đều có gốc rễ là bố mẹ mình, ít nhất chúng ta phải hiểu gốc rễ ở đâu, không phải sao?”
Dương Tâm dựa vào lòng anh nhẹ nhàng run rẩy.
Tuy rằng cô đã tự biết bản thân không phải con nhà họ Giang, nhưng không có nghĩa là cô có thể bình tĩnh đối mặt với cha mẹ ruột của mình.
“Lục Gia Bách, em…”
“Ngoan, không cần gấp gáp, em có thể từ từ suy nghĩ, chờ một ngày nào đó suy nghĩ kỹ rồi thì nói cho anh biết một tiếng, anh cùng em cùng nhau đối mặt.”
Dương Tâm mím môi, trầm mặc một lát, giọng khàn khàn nói ra một chữ: “Được.”
Biệt thự nhà họ Dương.
Tôn Bích Như đứng ở cửa phòng khách ngẩng đầu chờ mong, tựa hồ đang chờ ai đó.
Một lát sau, một chiếc xe chậm rãi chạy tới, sau khi dừng lại dưới bậc thang, bà ta vội vàng xông tới.
Cửa xe mở ra, Thẩm Thanh Vi từ bên trong đi ra.
“Dạ”
“Cô Thẩm, vừa đi vừa nói.”
“Được.”
Hai người rời khỏi nhà chính và đi đến hồ nước nhân tạo phía xa.
Mới vừa đi một lúc, Tôn Bích Như mở miệng nói trước: “Cô Thẩm, bây giờ chúng ta có cùng một kẻ thù, chỉ cần cô có thể giúp tôi diệt trừ Dương Tâm, tôi sẽ đem bí mật của cô chôn giấu mãi mãi, bảo đảm sẽ không để người thứ ba biết.”
Thẩm Thanh Vi cười: “Bà yên tâm đi, Dương Tâm là chướng ngại vật lớn nhát của tôi, cũng là đối tượng mà tôi muốn diệt từ, cho dù bà không nói, tôi cũng sẽ nghĩ cách giết chết cô ta.”