Cùng lúc đó.
Trên cầu thang. Dương Nhã đang chuẩn bị lên lầu, kết quả bị Lục Minh chặn đường.
“Minh Minh, sức khoẻ của con còn chưa hồi phục, không phải kêu con nghỉ ngơi đi sao, sao lại đứng ở đây?”
Cậu nhóc ngoắc tay gọi bà qua.
Dương Nhã nhíu mày, do dự một lát, vẫn đi tới, ghé tai vào miệng cậu bé.
Cậu bé thì thầm: “Dương Nhã, hồi trước là tôi giả bộ, giả làm kẻ ngốc đề bắt được nhược điểm của cô, quả là trời xanh không phụ lòng người, để tôi nắm được điểm yếu của cô.”!Cái gì?
Dương Nhã kinh ngạc nhìn cậu.
Giả bộ?
Thì ra là thằng nhóc này chỉ là đang giả bộ?
Lúc đó cô ta lỡ lời nói thằng bé không phải là con của mình, chẳng lẽ nó đã nghe được rồi sao?
“Minh Minh, con nói đùa với mẹ phải không? Lần đó con ngã từ trên cầu thang xuống, đầu thủng một lỗ, chảy rất nhiều máu, thần kinh bị thương nặng, Dương Tâm nói con trở thành người ngốc rồi, sao có thể là giả được?”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục lạnh lùng lên tiếng: “Chính là tôi giả bộ, không dưới hai lần tôi nghe thấy những lời nói ác ý của cô, còn có một lần tôi nghe cô nói tôi không phải là con ruột, tôi là đứa con hoang, nếu để cho bà nội và bố biết được, biết cô có ý định lừa họ thì sợ là cô sẽ không chết yên đâu.”
Sắc mặt Dương Nhã tái nhợt, cô ta nhanh chóng vươn tay ôm lấy vai cậu bé, lo lắng nói: “Minh Minh, nhất định là con nghĩ sai rồi, sao mẹ lại không phải là mẹ con chứ, con chính là con đẻ của mẹ, con đừng suy nghĩ lung tung.”
“Hừ.” Cậu bé lạnh lùng nói: “Ngày mai tôi sẽ nói cho bà nội, kêu bà nội mời Triệu An tới đây làm xét nghiệm ADN.”
Nói xong, cậu bé xoay người bước về phòng.
Dương Nhã lảo đảo, lui về sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bóng dáng cậu nhóc đang rời đi, trong mắt xuất hiện sự điên cuồng.
Không thể giữ lại, con sói này không thể ở lại đây được.
Nếu mọi chuyện bị lộ ra ngoài, cô ta tuyệt đối sẽ bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi nhà.
Chuyện này cô Lục còn chưa thỏa nguyện, sao có thể bị hủy hoại trong tay thằng nhóc kia được?
Không được!
Nhất định phải nghĩ cách làm cho thằng nhóc câm miệng, vĩnh viễn câm miệng.
Rạng sáng hôm sau.
Dương Tâm mở laptop ra và gửi đơn từ chức cho giám đốc của bộ phận nhân sự.
Sau khi thu dọn tài liệu, cô bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.
Thấy hai đứa trẻ con ngồi trên sô pha, cô nở nụ cười: “Mẹ đi trước, mấy ngày nữa hai đứa sẽ cùng bồ đi sau, hai ngày này nhớ ngoan ngoãn ở nhà đợi, đừng đi đâu cả.”
Chạy nhanh cùng với leo núi, cô đã cắt đuôi được hai phần ba số người đang theo cô, vừa dùng tới thuật thôi miên, cái đuôi còn lại phía sau hoàn toàn bị cắt đứt.
Trên đời này, trừ khi cô tình nguyện bị vây bắt, nếu không thì không ai có khả năng vây bắt cô cả.
Cô không còn là Dương Tâm của 7 năm trước, mặc kệ người ta xâu xé mình.
Cô chạy như điên dọc theo ngoại ô thành phó, và cuối cùng gặp được Phó Đức Chính ở một nơi hẻo.
lánh.
Thấy cô mồ hôi nhễ nhại, anh ta lấy trong túi ra một chiếc khăn: “Lau đi.”