Trần Tuấn giật mình.
“Hả? Con không muốn mẹ lấy bố sao?” Khi hỏi câu này, giọng điệu anh có chút lo lắng.
“Không phải.” Cô gái nhỏ lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút đen tối.
Cô bé đã từng mong chờ Trần Tuần là bố của mình, nhưng kể từ khi anh trai cô bé nói cho cô biết thân thế của mình, cô bé liền hiểu rằng bố Tuần và mẹ cô là không thể nào.
Cô bé không muốn làm bố Tuần buồn, vì vậy…!“Bồ Tuần, con yêu bồ. Sau này để con gả cho bố được không ạ?”
Trần Tuần đưa tay vuốt ve trán cô bé, cười nói: “Biết ngay là tiểu nhóc tì này trêu bố mà, bố gả cho mẹ con rồi coi con như công chúa của bố cũng giống vậy mà, ngoan, sau này khi lớn lên con nhất định sẽ gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình.”
Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình trên khán đài vang lên.
“Mọi người, sau khi trao đổi với Ban giám khảo, tôi thống nhát rằng phải chiếu 2 mã nguồn này lên để đối chiếu, xin hỏi hai thí sinh có đồng ý không?”
Jason đương nhiên sẽ không phản đối.
Dương Tâm cười, nhướn mày hỏi: “Nếu thật sự ăn cắp ý tưởng, hậu quả sẽ như thế nào?”
Người dẫn chương trình sửng sốt, sau khi nhìn thấy ánh mắt cao hứng của cô ấy, nghiêm nghị nói: “Sẽ bị cấm thi vĩnh viễn, không bao giờ được phép đặt chân vào cuộc thi này nữa.”
“Được.” Dương Tâm ngoắc ngoắc ngón tay: “Bắt đầu đi.”
Màn hình nhấp nháy, và tắm màn lớn được chia làm hai phần, sau đó hai dữ liệu dày đặc được trình chiếu trên đó.
Dù những người dưới khán đài nhìn không hiểu, nhưng việc so sánh giữa hai người vẫn phải làm.
Nhìn vào hai dữ liệu giống hệt nhau ở trên, toàn bộ hội trường ồn ào nóng hơn bao giờ hết.
“Đúng là giống hệt nhau.”
“Đúng vậy, Dương Tâm chắc sẽ không sao chép Jason chứ?”
“Cho dù không sao chép thì cô ấy vẫn là người trong thế yếu. Dù sao thì Jason nộp trước, cô ấy lại nộp sau cùng, cho nên nghỉ ngờ ăn cắp ý tưởng là rất lớn.”
“Đúng, chính là đạo lý này.”
“Dương Tâm nghĩ cái quái gì vậy? Nếu không làm được thì thôi đừng nộp, tự nhiên lại đi nộp một bản sao chép, khác nào tự hủy hoại đời mình?”
“Haiz, có thể là có quá nhiều người nghiện cảm giác được công chúng theo dõi, hơi bồng bột, luôn muốn là người đi đầu trong mọi việc, nên ngay cả việc cân nhắc giữa được và mắt cơ bản nhất cũng quên.”
Jason quay lại nhìn Dương Tâm, chế nhạo: “Cô tự tới đồn cảnh sát để thực hiện điều tra hay là tôi ra lệnh người đưa cô vào?”
“Vội cái gì?” Dương Tâm nhướng mày: “Thế này còn chưa xong, sao anh biết khi mới chỉ trình bày có 80%?”
Jason sửng sốt.
Nhìn thấy cô bình tĩnh, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ người phụ nữ này còn giữ lại cái gì sao?
Không, không thể.