Đây là một con chó điên!
Dương Tâm không ngừng thầm nhắc nhở bản thân.
Cô hít một hơi dài, cuối cùng cũng đè nén được lửa giận đang cuộn trào trong lòng.
“Tổng giám đốc Lục, bảy năm trước, tôi vì tiền mà bản thân là thật, sau này mang thai con của tên chó má kia cũng là thật, mười tháng sau đẻ ra một cái thai chết cũng là thật, bị bố tôi đuổi khỏi nhà cũng là thật, bao nhiêu sự thật bày ra trước mắt rồi, tốt nhất anh đừng để ý nữa. Đừng tiếp xúc với tôi, sẽ làm tổn hại danh tiếng của anh đấy.”
Ánh mắt Lục Gia Bách khóa chặt vào gương mặt lạnh lùng của cô, anh nhìn thấy rõ đôi mắt cô đang ửng đỏ, dưới lớp vỏ bọc kiên cường và bất khuất, là sự yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Cánh tay anh không chịu nghe theo lý trí mà nhấc lên, xương khớp rõ ràng, ngón tay chạm lên hàng lông mày thanh tú của cô. "Bên ngoài đều nói cô bạn thân cho giám đốc Lý, nhưng ông ta không phải bố của Tùy Ý, người đàn ông đó... rốt cuộc là ai?”
Dương Tâm sịt mũi, tâm trạng bỗng trở nên kích động, rít ra một câu từ kẽ răng: “Đàn ông cái gì? Đó là chó, một con chó điên”
“Được rồi được rồi, chó, là chó, rốt cuộc con chó điên ấy là ai?”
Dương Tâm đẩy phắt tay của anh ra, lạnh giọng nói: “Tôi không biết, chắc là chết rồi”
Nếu chưa chết, tại sao cô là không tìm được máu trong kho máu?
Bất kể là kho máu trong nước hay kho máu nước ngoài, cô đều không tìm thấy ADN tương thích với Tùy Ý.
Tổng giám đốc Lục nhướng mày, chết rồi cũng được. Nếu con chó ấy chưa chết, anh nghĩ anh cũng sẽ đánh hắn tới chết mới thôi.
Đừng hỏi tại sao, chỉ vì anh thấy khó chịu thôi.
Dương Tâm lùi về sau mấy bước, khi lùi tới vùng an toàn, cô khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, khẽ khàng nói: “Anh Lục, thân phận của chúng ta không tự nhiên lắm, sau này nước sông không phạm nước giếng, tránh gây phiền phức cho nhau”
Dứt lời, cô liền quay người mở cửa phòng ra.
Lục Gia Bách không từ chối, nhìn chằm chằm với bóng hình rời đi của cô, trong đầu nghĩ đến câu “chó điên” của cô, khóe miệng bạc mỏng không kìm được mà cong lên.
Chó điên...
Mắng hay lắm!
Anh cũng thấy đó là một con chó điên, tự dưng lại bỏ lỡ mất một người phụ nữ thú vị thế này.
Chung cư Thịnh Cảnh, cậu Lục đang cầm điện thoại đập cửa phòng sách.
“Đồ chó đồ chó, tôi vừa nhận được tin, ông cậu của tôi liên lạc với Triệu An, định làm xét nghiệm cha con cho cậu và bố Diễn đấy”.
Bàn tay cầm chuột của cậu Dương khựng lại, quay phắt đầu ra ngoài, cau mày hỏi: “Tin tức đáng tin không?”
“Đương nhiên là đáng tiên rồi, ông cậu tôi còn ra lệnh cho Triệu An là ngày mai bắt buộc phải có kết quả, chắc cậu không phải con của bố Diễn đầu đúng không, nếu chuyện này bị bại lộ, thì chẳng khác nào vả vào mặt mẹ của chúng ta”
Dương Tùy Ý nheo mắt, trầm mặc một lúc, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là trò mèo của mẹ cậu chứ gì?”
Lục Minh lạnh mặt gật đầu, biểu cảm rất khó coi: “Chắc là vậy, hứ, cô ta không phải mẹ tôi, cậu đừng có mà xưng hô tùy tiện”
Cậu Dương vuốt cằm, suy nghĩ mấy giây liền nhoẻn miệng cười xấu xa.
"Cái gì?” Lục Thanh Thanh lại trợn mắt lần nữa: “Nhà thiết kế mà anh trai em tìm chính là chị ta???”
“Hả?” Dương Nhã tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Lục Thanh Thanh, cực kỳ ngạc nhiên luôn ấy: “Chị gái chị về Hải Thành để thiết kế lễ phục thành niên cho em á?”
Lục Thanh Thanh nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đường đường là một trong mười trâm anh nổi tiếng nhất thế giới, làm gì đến lượt cô ta thiết kế lễ phục cho em, trước kia, lúc ở nước nào, anh trai em không nói cho em biết. Em cứ bị xoay mòng mòng, may mà chị dâu nhắc em, nếu không em không biết giấu mặt vào đầu mất”.
Lễ thành niên của cô đến lúc ấy sẽ mời nhiều khách quý, nếu mặc bộ lễ phục do một người phụ nữ thanh danh bị bại hoại như kia xuất hiện, thì chẳng phải sẽ bị mọi người đàm tiểu chê bai sao?
“Hay lắm, Dương Tâm, không ngờ lại muốn chuốc họa cho em, để xem em xử chị ta thế nào?
Dương Nhã cười gian manh.
Cô ta chỉ cần lợi dụng hai mẹ con Lục Thị là có thể đâm chết Dương Tâm rồi.