Hôm nay công ty nhà họ Thời đã bị tập đoàn LG thu mua lại, bây giờ Trần Uyên chẳng qua cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư hết thời, tôi không tin dựa vào bản lĩnh hai người chúng ta lại không xử lý được ả.”
Ruth siết chặt khăn giấy trong tay: “Được rồi, cứ như vậy mà làm, à đúng rồi, chuyện đêm nay cô cho người thăm dò xong chưa? Rốt cuộc là ai nhúng tay vào?” Người đại diện nghiến răng phun ra hai chữ: “Dương Tâm.”
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Ruth tràn ngập sự phẫn nộ.
Dương Tâm…
Dương Tâm…
Một ngày nào đó cô sẽ khiến người phụ nữ này thịt nát xương tan, sống không bằng chết.
Ngày hôm sau.!Trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị.
Phó Đức Chính một đường thẳng tắp đi đến chỗ của giám đốc thiết kế ở tầng cao nhất.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Lục Cầu vứt cây bút trên tay đi, cau mày nhìn bóng dáng mảnh mai cao gầy của Dương Tâm bước vào phòng, một sự phiền muộn thoáng qua trên khuôn mặt điển trai của anh.
Nếu anh không lầm thì cái tên họ Phó kia ngang nhiên bước vào phòng làm việc của cô.
Được lắm, dám cướp người ngay dưới mắt anh.
Tưởng anh chết rồi sao?
Lục Gia Bách nhanh chóng nhắc điện thoại gọi cho lễ tân.
“Ai cho phép tên họ Phó kia đi lên?”
Đầu bên kia điện thoại đứng hình vài giây, một lúc sau mới vang lên giọng nói run ry: “Tổng giám đốc Lục, ngài Phó không đến tìm giám đốc mà là đến tìm giám đốc Dương, vì vậy tôi đã gọi cho cô ấy, cô ấy xác nhận mới cho lên.”
“Cô có thể cút khỏi tập đoàn Lục Thị được rồi, bây giờ, ngay lập tức.”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng “Oa”.
Chú cún này trực tiếp dọa con gái người ta khóc rồi.
Lục Cầu mặt hằm hằm cúp điện thoại, ánh mắt âm trầm nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ ở phòng đổi diện.
Đoàn Ninh vừa cầm văn kiện bước vào còn chưa kịp mở mồm, tổng giám đốc Lục đã chốt ngay một câu: “Cút.”
Hỏi chấm!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn theo tầm mắt của anh, Đoàn Ninh mới bừng tỉnh.
Hóa ra đang ghen.
“Thực ra, anh không cần phải giận hờn vu vơ đâu. Ngài Phó đến đây là vì chuyện công việc.”
Lục Gia Bách liếc mắt nhìn anh: “Chuyện công việc? Chuyện công việc gì mà lại đi hẹn Dương Tâm?
Ông đây nhìn tên đó chắc chắn là không có ý tốt rồi, cả cái tên mặt trắng kia nữa, không phải bảo anh phong sát cậu ta sao? Làm đến đâu rồi?”
Đoàn Ninh có chút không nói nên lời: “Phong sát cũng cần có lý do thích hợp chứ, người ta là nhân vật có tiếng tăm trên toàn thế giới, đâu phải nói một câu là có thể tùy tiện kéo xuống được.”
“Cô không cần áp lực bản thân. Cho dù không có đạt được phần thưởng, tôi cũng sẽ châm chước, không để cô phải ngồi tù.”
Dương Tâm sửng sốt.
Giọng điệu trong lời nói của người đàn ông này có chút không đúng.
Nó có vẻ hơi nhu hòa.
Cô vô thức ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt đen, sâu không thấy đáy của anh ta, cô nhìn rõ đường nét khuôn mặt mặt mình phản chiếu trên đôi mắt ấy, trong đầu liền nảy lên một ý nghĩ phức tạp.
Anh chàng này chắc sẽ không nảy sinh tình cảm gì với mình chứ?