Một cơn đau thấu tim gan từ chỗ bụng lan ra.
Khi sự bàng hoàng lúc ban đầu qua đi, Lục Gia Bách khẽ nở nụ cười.
Từ từ thả lỏng thân thể đang căng cứng, để mặc cho nhóc con trong lòng cắn vào bụng mình, anh lại giơ tay xoa đầu nó, đôi mắt đen u ám tràn đầy tình yêu thương.
Đó là ánh mắt của người làm bố khi nhìn con của mình mới có. “Nhóc con thông minh lắm, còn biết chọn chỗ không có xương mà cắn, con đã thay răng chưa? Nếu chưa thì phải cẩn thận một chút, đừng dùng sức quá mạnh, bố sợ con bị hỏng chân răng.”
Dương Tùy Ý chậm rãi nhả ra, ghé vào trên bụng anh rầu rĩ khóc lên.
Sắc mặt Lục Gia Bách đầy dịu dàng, động tác xoa đầu cậu bé ngày càng mềm mại: “Không cắn nữa à?
Nếu như còn chưa trút giận đủ thì có thể tiếp tục cắn ở chỗ khác. Bố không sợ đau, con vui là được.”
“Chú thật sự là bố cháu sao?” Dương Tùy Ý lại hỏi.
Cậu nhóc không có cảm giác gì với Lục Gia Tân, nói thế nào được nhỉ, cậu nhóc không thể tìm thấy thứ tình cảm bố con sâu nặng, máu mủ tình thâm trên người Lục Gia Tân. Nếu không phải vì tờ giám định quan hệ bố con đã hạn chế suy nghĩ của cậu, có đánh chết cậu cũng không tin Lục Gia Tân là bố cậu.
Sự thật nói cho cậu nhóc biết, gã đàn ông vênh váo kia quả thật không phải bố ruột của cậu.
Lục Gia Bách đẩy cậu nhóc ra khỏi lồng ngực, chậm rãi ngồi xỗm xuống, ánh mắt ngang tầm với cậu nhóc, lòng bàn tay to lớn vuốt ve trên khuôn mặt đẹp đế của cậu nhóc. “Trông con rất giống bố, bố cứ tưởng là con thừa hưởng gen của bố là bác con cơ. Sự thật chứng minh chỉ có bố con ruột mới có cặp lông mày giống nhau như vậy, con không cần phải nghỉ ngờ về mối quan hệ của chúng ta, bởi vì bố đã bảo người ta đi làm giám định huyết thống, con chính là con của bố. Bố xin lỗi con nhiều, mấy năm nay ba mẹ con con đã phải chịu khổ nhiều rồi. Bồ hứa với con là sau này mẹ con các con sẽ không bao giờ phải chịu đựng thêm một chút khổ sở nào nữa.”
Tên nhóc kia bĩu môi, sau khi lau nước mắt, quay đầu lại liếc nhìn Lục Minh trên giường một cái, nhíu mày hỏi: “Bố để cho cậu ta thừa kế tài sản nhà họ Lục rồi, vậy bố để lại cho con cái gì? Nếu con nói con muốn làm người kế tài của nhà họ Lục thì bố có cho con làm người thừa kế không?”
“Nhóc con này.” Lục Gia Bách cười mắng hai câu, ghé vào lỗ tai cậu nhóc nói nhỏ: “Yên tâm đi, ngoài việc là người nắm quyền nhà họ Lục, bố còn có thân phận khác nữa, đủ cho con thừa kế.”
Dương Tùy Ý trợn trừng mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Con nghe nói thủ lĩnh của thế lực hàng đầu thế giới “Ám Long” là người Hoa, bố…”
Lục Gia Bách cười mà không nói, giơ tay xoa đầu cậu nhóc, cười nói: “Bây giờ con vẫn còn nhỏ, cứ sống một cuộc sống vô ưu vô lo đi, chờ đến khi con trưởng thành bố sẽ cho con tiếp xúc với một số thứ mà con có thể chịu đựng được.”
Lục Gia Bách chậm rãi đứng lên, dắt cậu nhóc đến bên giường, dặn dò: “Mẹ các con vẫn chưa biết sự thật, bố sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói thật với cô ấy, các con đừng để lộ ra nhé.”
Tại biệt thự nhà họ Lê.
Trong phòng y tế.
Triệu An đang dựa vào thành giường, Lê Vãn Trinh đang bôi thuốc lên sau chân cho anh ta.
“Mặc dù anh không bị tổn thương đến gân mạch, nhưng xương của anh vẫn bị nứt ra rồi, trong vòng một tháng tới hãy cố gắng đi bộ ít nhất có thể, nếu không sẽ để lại di chứng, mỗi khi trời mưa, xương cốt sẽ đau đớn bứt rứt lắm.”
Triệu An khẽ ừ một tiếng: “Tôi sẽ chú ý, khảo sát về họ hàng gần ba đời nhà họ Triệu vẫn đang âm thầm tiến hành, một khi tìm được tủy xương thích hợp thích hợp tôi sẽ thông báo cho cô.”
Lê Vãn Trinh chậm rãi đứng lên, nhìn tắm lưng dày rộng của anh ta, khàn giọng hỏi: “Nếu như không có tủy xương phù hợp với Tiểu Tân trong ba đời họ hàng của nhà họ Triệu thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Vấn đề này vừa hỏi ra, trong phòng nhất thời lâm vào sự im lặng chết chóc.
Ước chừng qua bốn năm phút sau, Triệu An mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô ta, nói từng chữ: “Vậy thì đành thử biện pháp cuối cùng vậy, chúng ta lại sinh thêm một đứa bé cùng bố cùng mẹ với Tiểu Tân, dùng máu cuống rốn của trẻ sơ sinh để cứu nó.”
Lê Vấn Trinh mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Triệu An cho rằng cô ấy đang khó xử, vội vàng bổ sung: “Cô đừng hiểu lầm ý tôi, ý tôi là làm thụ tinh nhân tạo thêm một đứa, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không động vào cô đâu.”
Lê Vãn Trinh bỗng nâng mắt lên, hơi buồn bã mà nhìn anh ta.
Triệu An, anh chán ghét em như vậy sao?
Đối với anh mà nói, việc chạm vào em còn khiến anh buồn nôn hơn việc chạm vào những người phụ nữ trong hộp đêm đó sao?
“Không cần máu cuống rốn của trẻ sơ sinh đâu, thời gian quá dài, tôi sợ Tiểu Tân sẽ không đợi được. Tôi có cách tốt hơn, nhưng phải xem anh có chịu đồng ý hay không.”
“Ừ?” Triệu An hơi nghỉ ngờ nhìn cô ấy: “Có cách gì, nói tôi nghe xem nào.”
“Vợ chưa cưới của anh, cô chủ nhà họ Phó, Phó Tuyền có tủy xương hoàn toàn phù hợp với Tiểu Tân.
Đừng hỏi làm sao tôi biết được điều đó, tôi chắc chắn cô ấy có thể cứu được Tiểu Tân. Anh có thể cưới cô ấy càng sớm càng tốt, rồi danh nghĩa là chồng của cô ấy thương lượng đề cô ấy có thể hiến tặng tủy xương cho Tiểu Tân không? “
Nhanh chóng kết hôn?
Lấy danh nghĩa là chồng cô ấy?
Những chữ này lọt vào tai Triệu An, anh ta vô thức nhíu đôi mày kiếm lại: “Cô muốn để tôi kết hôn với Phó Tuyền? Mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, cô còn muốn để tôi kết hôn với Phó Tuyền?”
“Tôi xin lỗi.” Lê Vãn Trinh cúi gằm mặt, nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi, sai nghìn lần. Đáng lẽ ra tôi không nên sinh Tiểu Tân, nhưng bây giờ nó đã tồn tại trên đời này rồi, lẽ nào anh còn muốn tôi bóp chết nó hay sao?”
“Tội,”
Anh ta không có ý này mà.
Người phụ nữ này không thể nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn sao?
Anh ta chưa từng trách cô ấy sinh ra Tiểu Tân mà?
Mấy ngày nay, anh ta vẫn luôn tự trách mình, hận bản thân quá khốn nạn, quá cầm thú mà hủy hoại cả cuộc đời của cô ấy.
“Triệu An, anh không cần nói thêm gì nữa đâu. Dù rằng sự việc đã phát triển đến mức này rồi, nhưng vẫn còn cơ hội cứu vãn mà. Tôi sẽ không chia rẽ cuộc hôn nhân của anh với Phó Tuyền. Tôi chỉ xin anh kết hôn với cô ấy càng sớm càng tốt, sau đó thuyết phục cô ấy cứu con trai tôi, xin anh đấy.”
Nói xong, cô ta cúi gập người trước mặt anh ta.
Trần Uyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đống bảng số liệu trên mặt bàn, trong lòng không khỏi cười khổ.
Lâm Thanh ơi Lâm Thanh, anh thật sự phải ép tôi đến thế sao?
Vừa mới tống anh trai tôi vào tù đã lập tức ra tay với chuyện hợp tác làm ăn của Trần Thị, anh như vậy là không cho tôi bắt kỳ cơ hội sống sót nào đấy à.
“Được rồi, tôi đã nắm được tình hình, mọi người cho tôi thời gian hai ngày, tôi sẽ tìm cách ổn định tình hình.”
Trụ sở chính Lục Thị, trong văn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Lục, tôi đã nhận được thông tin đáng tin cậy rằng, các kỹ thuật viên của cục quản lý không gian mạng đang bí mật điều tra xem hacker đã xâm nhập vào sở nghiên cứu là ai, e là thân phận hacker của cô cả nhà họ Dương có thể sẽ bị lộ.”