Tại sao Ân Doãn Duy lại buộc cô với Lục Gia Bách phải tách nhau ra, vạch ranh giới rõ ràng giữa hai người?
Lẽ nào… “Anh, giúp em điều ra xem sáng nay anh ta có phải đến nhà tang lễ Bạch Lạc, đi nhìn thi thể của Dương Thành không.”
Thẩm Thành nhíu mày: “Ân Doãn Duy đi nhìn thi thể của Dương Thành sao? Tại sao lại như vậy? Hai người họ có quen biết nhau?”
Dương Tâm mím chặt môi, trẫm tĩnh một lúc lâu, mới trả lời: “Bọn họ không quen biết nhau, nhưng việc thân thể của Dương Thành trúng độc, có liên quan đến Ân Doãn Duy, bởi vì…anh không cần hỏi nhiều như vậy, giúp em điều tra là được.”
Thẩm Thành vừa khởi động xe, vừa cười nói: “Được rồi, bà cô của tôi, em bảo anh làm gì, thì anh sẽ làm cái đó.”
“…”
… Đế quốc Ám Long Phòng thí nghiệm Dược Lão đang quan sát cái gì đó ở trước thiết bị thí nghiệm.
Lúc này, cửa kính được đẩy ra, Lạc Hồ từ bên ngoài bước vào.
“Dược Lão, tôi tối hôm qua vừa liên hệ với cậu chủ Ân, anh ta không tiết lộ độc Diêm Vương có phải đã bị đánh cắp rồi không, ông có cách nào để xác nhận…”
Không đợi anh ta nói xong, ông ta đã xua tay ngăn cản: “Không cần hỏi nữa, chắc chắn là Lục Gia Bách đã trúng độc Diêm Vương rồi, hơn nữa cái bình cất giữ trong khu vực cấm nhà họ Ân, độc tố cực mạnh, mà còn không có cách giải.”
“Vậy phải làm sao đây?” Lạc Hồ kích động tiến lên, nắm chặt cánh tay của ông ta, vội vàng hỏi: “Không còn cách nào thật sao? Ân Doãn Duy nói anh ta cũng không thể giải, loại độc này, thật sự là không có cách nào giải được sao?”
Vẻ mặt của Dược Lão đầy sự nghiêm nghị, lắc lắc đầu: “Không có cách nào giải được, năm ấy khi các kỳ tài luyện độc luyện ra loại độc tố này, ngay cả họ cũng quên đã bỏ những thành phần gì. Sau này, cũng thất bại trong quá trình tạo ra thuốc giải độc, có vô số người đã chết dưới chất độc này, em của ta Quỷ Y U Minh cũng phải chịu ảnh hưởng của chất độc này.”
Lạc Hồ vừa muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp.
“Dược Lão, ông có chắc chắn trong tôi đã trúng độc Diêm Vương không?”
Hai người trong phòng quay đầu lại nhìn thấy Lục Gia Bách không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng ở cửa, không có biểu cảm đang quan sát bọn họ.
“Thủ lĩnh…” Lạc Hồ trong tiềm thức liền mở miệng kêu.
Lục Gia Bách vẫy vẫy tay, ngăn cản anh ta, ánh mắt rơi vào trên người Dược Lão, đợi câu trả lời của ông ta.
Dược Lão thở dài, lặng lẽ gật đầu: “Xác suất đến 95%, nhưng cậu cũng không cần phải lo, em của tôi đã nghiên cứu thuốc giải độc Diêm Vương cả đời, có lẽ đã phát hiện ra được điều gì đó. Dương Tâm là học trò thân truyền của em tôi, được mệnh danh là người vô danh, cậu hãy nói chuyện này với cô ấy, bảo cô ấy đi nghiên cứu về kinh điển y học mà thầy của cô ấy đã để lại, nói không chừng lại có thể tìm được manh mối.”
Sau khi Lạc Hồ nghe xong, liên tục gật đầu.
“Đúng, đúng, đúng, Dương Tâm là người vô danh, người vô danh là học trò của Quỷ Y U Minh, hơn nữa U Minh đã nghiên cứu loại độc này cả đời, nhất định sẽ biết được gì đó, em sẽ gọi điện thoại cho Dương Tâm, để cô ấy đến tổng bộ Ám Long.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số của Dương Tâm chuẩn bị gọi.
Lục Gia Bách liền duỗi tay ngăn cản anh ta: “Tạm thời đừng để cô ấy biết chuyện này, Thận Hình Đường sẽ sớm bắt đầu xét xử vụ án của em gái cậu, chúng ta đi xử lý chuyện này trước.”
“Nhưng…”
Lục Gia Bách không để cho anh ta có cơ hội mở miệng, xoay người bước ra ngoài.
Lạc Hồ nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, khẽ thở dài.