Người ngoài chưa từng gặp qua bộ dáng lúc Tiểu Ca chật vật, bởi vậy không biết lòng căm thù của anh ta ở đâu ra.
Nhưng cô đã nhìn thấy nó, chính là bởi vì đã nhìn thấy, cho nên cô ủng hộ anh ta đi báo thù.
Dù là con đường phía trước đầy những bụi gai, cô vẫn sẵn sàng cùng anh ta thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh này, trút bỏ những hận thù, uất hận còn tồn đọng trong lòng anh ta.
Thẩm Thành thò tay ôm lấy cô, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cậu ta là con cháu nhà ai vậy?”
“Châu Âu, nhà họ Sở.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười.
Nhà họ Sở, gia tộc đệ nhất tại Châu Âu, địa vị trên quốc tế, rất gần với Lục Thị.
Con đường này, thật đúng là rất nhiều chông gai.
Hải Vy trang điểm thành bộ dáng nữ hầu, đi theo sau người đến mua sắm, lặng lẽ chạy ra khỏi căn cứ chữa bệnh, sau đó trực tiếp đi đến sân bay.
Cô ta vừa xuất hiện, đã bị người của chú hai cô theo dõi.
Chú hai cô ta không để cho bọn họ lập tức ra tay, nơi này là Hải Thành, nếu như để xảy ra động tĩnh gì, kinh động đến Dương Tâm, muốn rời đi cũng không được nữa.
“Để cho cô ấy lên máy bay trước, đợi đến khi cô ấy rời khỏi đây, đúng rồi, giám sát và điều khiển điện thoại di động của cô ấy, đừng để cho cô ấy liên lạc với bất kỳ ai trước khi lên máy bay, bất kể là tin nhắn hay là cuộc gọi điện thoại, đều chặn.”
“Đúng, đúng rồi ông hai, cô ấy chỉ có một mình đi sân bay, không nhìn thấy cậu nhỏ.”
“Không sao, có cô ấy là đủ rồi, nếu như Lạc Hồ muốn cô ấy, nhất định anh ta sẽ thỏa hiệp, cho dù không muốn, vì con trai, anh ta cũng sẽ nhượng bộ.”
“…”
Tu La Môn.
Tiểu Ca đang chờ Dương Tâm tới đây, kết quả chưa đợi được Dương Tâm đến, Lục Thanh Thanh đã đến trước. Anh híp mắt nhìn Dương Tùy Ý ở một bên, trầm giọng hỏi: “Là cậu nói cho cô ấy biết tin tức tôi phải rời đi?”
Cậu nhóc ực một tiếng: “Cô ấy là cô của tôi, chú là chú của tôi, tôi cảm thấy hai ngươi còn rất xứng đôi đấy, vì vậy tôi liền nói cho cô ấy biết.”
Lục Thanh Thanh đã đi tới, sau khi nghe xong đứa cháu nhỏ nói, liền giơ ngón tay cái về phía cậu nhóc: “Thật tinh mắt, cô cũng biết là cô và chú ấy rất xứng đôi.”
Vẻ mặt Tiểu Ca bình tĩnh, hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Ai bảo cậu đưa cô ấy vào? Không phải người của chúng ta thì không được đi vào, chẳng lẽ quy củ cơ bản nhất cũng không hiểu sao?”
“Không phải thuộc hạ, là cậu chủ để cho cô ấy vào.”
Sắc mặt của Tiểu Ca liền trở nên khó coi: “Bán đứng chủ nhân, tội không thể tha thứ, tự mình đi đến Thận Hình Đường lĩnh phạt đi.”
Lục Thanh Thanh đi qua ôm lấy cánh tay của anh ta.
Đồng tử Tiểu Ca hơi hơi co rụt lại, vô thức muốn tránh thoát, lại bị Lục Thanh Thanh quát cho ngừng lại.
“Em bị thương cánh tay, sau khi được chị dâu điều trị, thật vất vả mới khôi phục được một ít cảm giác, nếu anh nhìn không quen, có thể lại hủy hoại một lần nữa.”
Tiểu Ca dừng động tác, hơi hơi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Nên nói gì tôi đã đều nói rõ với cô rồi, vì sao cô còn quấn chặt lấy tôi? Làm con gái đầu lòng của gia tộc đệ nhất, sao lại không có thể diện thế này?”
Lục Thanh Thanh nhếch miệng, thầm nói: “Vì anh, ngay cả cánh tay em đều phế đi, còn muốn thể diện làm cái gì? Anh có phải là về tổng bộ Tu La Môn, dẫn em đi cùng đi. Em nói rồi, nếu như anh cảm thấy em không xứng với anh, em có thể gia nhập Tu La Môn, nỗ lực học tập thay đổi bản thân, làm cho mình biến thành người giống như anh vậy, cho đến anh hài lòng mới thôi.”