Vì vậy nên bây giờ em trai cô không thể để lộ điểm yếu nào, ví dụ như… Lục Thanh Thanh.
Cho nên để tốt cho cả hai bên, cô đồng ý với cách làm của em trai mình.
Nhóc con kia không muốn kéo Lục Thanh Thanh xuống nước, không muốn Lục Thanh Thanh bị anh cả nó bắt đi và trở thành lợi thế cho anh cả đe dọa mình. Cho nên em trai cô mới quyết định tổn thương Lục Thanh Thanh. Đây là một hành động sáng suốt.
Lục Thanh Thanh nhìn cô chằm chằm, cô ta hỏi cô với giọng khàn khàn: “Cho nên chị dâu cũng không ủng hộ em sao? Mọi người đều phản đối em.”
Dương Tâm ôm lấy cô ta, rồi nức nở nói: “Bởi vì người em theo đuổi là người mà em tốn cả một đời cũng không có được, vậy nên bọn chị mới khuyên em buông tay. Thanh Thanh, em đừng cố bước vào thế giới em không thể bước vào, làm vậy chỉ phí sức mình, còn làm khó người khác.”
“Hu hu hu…”
Tay Dương Tâm vỗ lưng cô ta và cô nói: “Cứ khóc đi, khóc đi, khóc xong thì tốt rồi. Khóc xong thì trong lòng em sẽ thanh thản, sau đó em hãy cắn môi quên nó đi và bắt đầu lại tất cả.”
“…”
Trong tù, Trần Uyên nhìn gương mặt tiều tụy của Trần Nhiên qua song sắt với ánh mắt đau xót.
“Anh cố ý giết người, nên tòa án đã kết án anh ngồi tù hai mươi năm có thời hạn. Lần này sẽ không có ai cứu anh ra đâu, anh tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, Trần Uyên đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Trần Nhiên nóng nảy, anh ta nhướng người tỳ trên mặt bàn, tóm lấy tay cô ấy: “Em gái, em gái, em đừng đi mà. Em mau cứu anh, mau cứu anh, nếu anh ngồi tù hai mươi năm thì cuộc đời này của anh sẽ bị hủy hoại mất. Sau hai mươi năm ngồi tù, anh sẽ năm mươi tuổi, em nhìn anh đi, anh đã để lại con cháu đời sau cho nhà họ Trần đâu. Em thật sự nhẫn tâm nhìn nhà họ Trần tuyệt đường con cháu sao?”
Trần Uyên dừng lại, cô ấy nhìn Trần Nhiên từ trên cao, rồi cười như mếu nói: “Anh còn biết anh không để lại con cháu đời sau cho nhà họ Trần, anh vẫn còn biết nhà họ Trần biết tuyệt đường con cháu đấy à?
Một cơ hội ngay trước mắt anh để anh làm lại cuộc đời mà anh không quý trọng cũng thôi đi. Anh lại còn thua sạch tài sản chỉ trong có một hai tháng ngắn ngủi, chưa kể anh lại có ý định trả thù để rồi phạm vào tội cố ý giết người, suýt chút nữa hại chết Lâm Thanh. Đã tới nước này rồi thì anh nói xem ai có thể giúp được anh chứ? Tôi không phải là quan toà, tôi không có cách nào phán quyết anh vô tội và thả anh ra.”
Trần Nhiên vội vàng nói: “Em đi cầu xin Lâm Thanh đi. Không phải em có thể hầu hạ anh ta ở trên giường sao, vậy em mau đi hầu hạ anh ta đi, rồi làm cho anh ta ký tên lên đơn xin giảm nhẹ hình phạt ấy. Sau đó thì anh sẽ không bị kết án nhiều năm thế này nữa.”
Trần Uyên nhẹ nhàng mà nở nụ cười, cô ấy cười cười, nhưng những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu trong hốc mắt lại lăn dài trên má.
“Anh à, tôi là em gái ruột của anh đấy. Sao anh lại có thể làm nhục tôi, bảo tôi dùng thân thể đi hầu hạ người đàn ông khác chứ. Cùng là phận anh cả, mà vì sao Thẩm Thành lại có thể yêu chiều nâng niu Dương Tâm trong lòng bàn tay, mà anh thì chỉ biết dùng dao đâm tôi vậy?”
Trần Nhiên không ngốc, anh ta biết mình được giảm hình phạt hay không hoàn toàn dựa vào con bé chết tiệt trước mặt này, vậy thì không phải cứ nói mấy câu tốt đẹp là được sao.
“Chờ sau khi anh ra khỏi đây, anh cũng sẽ nuông chiều em giống như Thẩm Thành nuông chiều Dương Tâm có được không. Em đã sảy thai rồi, bây giờ em chỉ còn một mình anh là người thân trên đời này thôi, vậy nên em nhất định phải đưa anh ra ngoài.”
Trần Uyên vừa lắc đầu, vừa lùi ra sau, cô ấy nhẹ nhàng mà cười nói: “Lâm Thanh ký đơn xin giảm nhẹ hình phạt rồi. Tuy nhiên tôi đã xé đơn, bởi vì… Tôi muốn anh ở trong tù mấy năm để sửa đổi và làm người một lần nữa.”
Sắc mặt Trần Nhiên lập tức tái nhợt hẳn đi, trong con ngươi anh ta lộ ra vẻ hung ác, khuôn mặt tuấn tú dần trở nên vặn vẹo.